Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:42
Lượt xem: 328

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhã Lan nhận rằng những gì ẩn bên trong bộ đồ mặc nhà tưởng như kín đáo nhưng đàn ông đối diện thấy sạch sẽ. Cô vẫn mải miết lau sàn nhà, giống như cũng thấy Hiểu Nam câu gì.

Hiểu Nam khó chịu ngừng lượn lờ mắt, đột nhiên dậy nện bước bình bịch trở phòng, và đóng sầm cửa . Tiếng động lớn đến nỗi cả căn hộ cũng rung lên theo.

Nhã Lan trợn mắt cánh cửa, tháo tai bluetooth bĩu môi : “Tôi sẽ tính thêm tiền hao mòn cơ sở vật chất!”

***

Sáng sớm hôm , Hiểu Nam bật dậy, bấm sáng điện thoại giờ. Mẹ kiếp, vẫn ngủ , nín xà, hít đất, ngay cả tắm nước lạnh tới cả chục mà vẫn tự ru chính nổi. Cứ mỗi khi đặt lưng xuống là chìm giấc mộng xuân đáng hổ. Đó là những khoảnh khắc , mỗi ép buộc Nhã Lan. Ngàn vạn Hiểu Nam cũng ước giá như cũng thể quên giống như cô, sẽ hết sống vì tương lai phía , nỗi dằn vặt ám ảnh của quá khứ thì sẽ mấy.

Thế là để lặp giấc mơ đó, Hiểu Nam thức đến sáng, khi chuẩn bữa ăn cho cô thì rời nhà ngay lập tức, giống như đang chạy trốn.

***

Hết giờ làm, Hiểu Nam gọi điện cho bạn mới từ nước ngoài trở về, câu đầu tiên chính là hỏi: "Tối nay trò gì vui? Đưa cùng."

Khánh Toàn ngoáy lỗ tai, đưa màn hình điện thoại xa nữa, đến khi xác nhận gọi nhầm máy thì mới cẩn thận xác nhận: "Ý chơi với ?"

"Hỏi thừa!”

Khánh Toàn câm lặng nên lời bởi quá sốc. Anh sai. Động lực nào khiến cho bạn đột nhiên hứng như thế? Phải là từ khi Hiểu Nam lập kế hoạch cưa đổ Nhã Lan thêm một nữa ít khi rời xa cô . Nếu như nhà báo cáo của vệ sĩ, thì cũng là bám theo cô về tới tận nhà ngủ ở xe canh cho đến sáng mới rời .Khánh Toàn thở dài, cảm thấy chắc là thời gian qua Hiểu Nam chịu quá nhiều áp lực nên giải tỏa một chút lấy tinh thần chiến đấu tiếp.

Hiểu Nam cũng cho đáp án mà bổ sung thêm một câu: “Nghĩ , chỉ lui tới những chốn như thế nào thôi.”

Khánh Toàn nhún vai cũng gì. Hiểu Nam thực sự nên giải tỏa, nghĩ , một địa chỉ đặc biệt lập tức hiện lên trong đầu. Khánh nhắn địa chỉ đó sang cho Hiểu Nam cũng vội .

Thành phố T về đêm lung linh nhiều màu sắc. Theo địa chỉ của Khánh Toàn, Hiểu nam đến một câu lạc bộ, ấn tượng ban đầu là khá yên tĩnh và trang nhã. Từ vẻ bề ngoài, câu lạc bộ lối kiến trúc cổ, nhưng mang nét hiện đại tinh tế. Người phục vụ dẫn Hiểu Nam một phòng bao. Ở trong một vài . Trông thấy đến là Hiểu Nam ai cũng ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt mất hàm.

Ngay khi Hiểu Nam xuống, một cô gái ăn mặc thiếu vải mỉm bê chiếc khay tiến cúi đầu chào , đó quỳ chân Hiểu Nam, đôi tay ngọc ngà đặt lên đùi khẽ vuốt ve.

“Đây là bạn của tụi , chăm sóc chu đáo !” Một đàn ông trong đó oang oang nhắc nhở nữ nhân viên .

“Dạ .” Nói bàn tay cô ả lập tức vươn đến vị trí giữa háng Hiểu Nam, tiếc là chạm tới đàn ông giơ chân đạp một đạp ngã lăn .

Cô ả nhanh chóng dậy, lớn: “Anh, làm ?”

Hành động của Hiểu Nam cũng khiến cho tất cả trong phòng sững sờ. Mấy cô ả ghen tị với cô gái giây , giây đang hả hê. trai, nhưng phép dùng thì cũng vứt.

“Im mồm, mau xin Nam .” Một quát lớn.

Cô ả nhân viên phục, nhưng khi chạm ánh mắt của lập tức thu biểu cảm ngang ngược lễ phép xin .

“Tôi cần phục vụ!” Hiểu Nam lười biếng dựa ghế, tay cầm cốc bia uống một ngụm lớn.

Khánh Toàn bật , vỗ vai trêu chọc: "Sao . Bạn học cách thư giãn chứ? Đến đây chỉ uống thì ý nghĩa gì?"

Nói xong, hiệu cho cô gái đang cạnh : “Em sang giúp Nam rót rượu .”

Nhận cái gật đầu của Hiểu Nam, cô gái đó mới mỉm lễ phép chào lấy chai rượu giúp rót đầy ly đặt mặt.

"Nào, cạn ly, mừng cho Hiểu Nam đầu tiên cùng em ." Thành Phúc hô lớn.

Hiểu Nam mỉm , cầm cốc rượu khẽ lắc đầu tiếp đó ngửa cổ uống hết.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Cô gái liền nhân cơ hội vươn tay ôm cổ , còn vân vê khuy áo n.g.ự.c , "Anh đừng uống quá nhiều. Chỗ chúng em còn nhiều trò giải trí vui lắm ạ. Em đảm bảo sẽ thích đấy.

Hiểu Nam nhếch miệng, nở nụ xa, giữ lấy bàn tay của cô gái. "Nghe , cô thực sự thể giúp thư giãn hơn."

Khánh Toàn một bên trộm . Dường như Hiểu Nam thực sự kích thích .

***

Trước khi tan làm, Nhã Lan nhận tin nhắn của Hiểu Nam báo rằng hôm nay cô cần đợi cùng ăn tối. Anh sẽ ăn bên ngoài. Nhã Lan bĩu môi buồn bã, cô thích thế tẹo nào, ai sẽ là nấu cơm đây?

Mỹ vị ? Cao lương ?

Khi về đến nhà, việc đầu tiên mà Nhã Lan làm chính là xem căn phòng của đàn ông . Anh chính là một tên đàn ông biến thái chính hiệu. Nhìn , căn phòng mới ngăn lắp làm ? Quần áo gấp xếp chồng lên còn phân loại theo màu, kích cỡ… Trên giường, chăn gối cũng thế, căn phòng nhỏ bé giống như rộng vài phần.

Chỉ là Nhã Lan cảm thấy thoải mái. Lòng cô cảm thấy cứ thế thì thể chú ý tới cô?

Điều thực sự đáng báo động. Tốt hơn là nên sống lộn xộn một chút. Nghĩ là làm, Nhã Lan lập tức nhún chân nhảy lên chiếc đệm mềm, chăn bông gấp gọn gàng bới tung y như cái ổ gà. [Chà, giờ thì bắt mắt hơn nhiều .]

Xong xuôi, Nhã Lan bếp mở tủ lạnh, nó chất đầy các loại nguyên liệu nấu ăn. So với đây, nó bây giờ mới thực sự gọi là tủ lạnh.

một hồi vẫn nên làm món gì, cuối cùng dứt khoát sô pha xem phim để g.i.ế.c thời gian. Tới lúc bụng cồn cào, Nhã Lan mới nhận đang đói, gần 10 giờ đêm. Cô vội chạy bếp lục hai cốc mì, chế thêm nước sôi tiếp tục mang ghế sô pha ăn xem TV.

Nhã Lan mới ăn hai miếng, liền thấy cửa nhà tiếng động, ổ quá xoay, một giây mở .

***

Chương 10

Hiểu Nam mở cửa bước trông thấy Nhã Lan đang lúi húi ăn gì đó. Nghe thấy động, liền , miệng còn dở miếng mì. Nhã Lan hút một , sợi mì vàng óng lập tức biến mất. Cô phùng má hỏi: "Xin chào! Anh ăn tối đúng ? Tôi tưởng vội vàng vì chuyện gấp nên cũng nấu cơm!”

Hiểu Nam giày bước đến xuống bên cạnh cô. Anh cũng trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cốc mì ăn liền mặt thở dài : "Tại là mì?"

"Ngại quá, quen ăn đồ nấu , giờ thể tự tay. Tôi sẽ hành chế.t cái dày của mất.” Nhã Lan húp một thìa canh, thản nhiên trả lời: “Vậy nên ăn mì chính là thượng sách.”

Hiểu Nam gật gù, bĩu môi: “Coi như em khen !” Sau đó nhoài cướp lấy cốc mì và đôi đũa, còn tỏ đường hoàng : “Tôi đói. Em nhường ăn , lát nấu bù cho em."

"Trong bếp còn một hộp nữa đấy. Chỉ cần đổ nước chờ ba phút là xong. Tại lấy của mau trả đây."

Hiểu Nam cầm cốc mì ngửa , giơ nó lên cao hướng , cô đầy khiêu khích. Nhã Lan đè lên cố gắng cướp đồ về, để ý cù liền bật như nắc nẻ.

Một hồi, Nhã Lan chợt nhận tư thế của hai chút thích hợp, mì lấy còn sàm sỡ. Dù lòng chút háo hức, tim đập rộn ràng nhưng mặt cô vẫn lộ vẻ tức giận , mắng thể mắng, cuối cùng đành bếp chế thêm một cốc khác.

Hiểu Nam nhịn , dậy vui vẻ ăn, gắp một ngụm mì và bóng dáng bận rộn của cô trong bếp trong đầu nhớ cảnh tượng ở quán bar khi tối. Lúc đó những khác trái ôm ấp các nhân viên xinh nhiệt tình, ai ai cũng đều vui vẻ, trừ .

Khoảnh khắc , Hiểu Nam đột nhiên về nhà bao thế là bỏ đám bạn, kết quả cũng mấy bất ngờ. Về tới nhà trông thấy phụ nữ của đang nhai mì ăn liền lập tức lương tâm áy náy trỗi dậy. Anh tự trách bản chu đáo, nhưng nhanh bật thành tiếng. Họ lúc thật .

Nhã Lan đàn ông bên ngoài đang nghĩ gì. Cô trong bếp tưởng tượng rằng sợi mì trong bát chính là Hiểu Nam. Gương mặt lộ nụ nguy hiểm, cầm phích nước lên đổ nước sôi đó, ánh mắt thích thú sợi mì nhanh chóng nở , như thể gương mặt của Hiểu Nam đang trương phình lên chuẩn cô nuốt bụng, cô sẽ từng chút, từng nếm thử, nuốt tất cả chừa cả cặn.

Bê bát mì đến phòng khách xuống, Nhã Lan trợn mắt khiêu khích hất cằm với Hiểu Nam, ngược chút để ý ngả lưng xuống ngay cạnh cô tay xoa bụng.

Đột nhiên mùi rượu nồng nặc xộc mũi khiến Nhã Lan cau may hỏi: "Anh uống rượu ?"

"Yên tâm, say .” Nói xong Hiểu Nam cảm thấy chút tự trách liền dậy phòng tắm.

Anh cơ thể run rẩy của vòi nước lạnh khẽ thì thầm: "Sau nhất nên sa đà những chốn đấy."

Nửa giờ Hiểu Nam mới bước ngoài. Anh mặc bộ quần áo màu xám ở nhà, tay cầm chiếc khăn lông lau mái tóc ẩm ướt của , thoải mái duỗi chân, thêm nữa xuống bên cạnh Nhã Lan: "Em ngửi xem còn mùi rượu ?"

Vừa nghiêng sang chỗ cô. Chính hành động gần gũi của , làm Nhã Lan hổ. Cô máy móc ghé chóp mũi hõm cổ hít một sâu. Lúc chỉ ngửi thấy mùi dầu gội bạc hà cơ thể , đây là loại dầu gội yêu thích của cô. Cô cơ thể ngày càng gần của , tai đột nhiên đỏ bừng.

Nhã Lan hổ nhanh chóng đưa tay đẩy , nhưng cô dùng cả hai tay chạm n.g.ự.c nên chỉ thể dùng đầu ngón tay.

Ngón tay Nhã Lan chạm n.g.ự.c Hiểu Nam, qua một lớp áo mỏng nhiệt độ gương mặt cô đột nhiên tăng lên vài độ, nóng đến nỗi khiến cô giật sợ hãi, nhanh chóng rút tay và nắm chặt khẽ thì thầm: "Tôi cũng nên tắm."

Cô vội vàng dậy, bỏ chạy phòng tắm, đóng sầm cửa , dựa lưng cánh cửa thở hổn hển. Cô đưa hai tay lên chạm gò má nóng bỏng, cảm thấy nhiệt độ của lòng bàn tay còn cao hơn nhiệt độ của má. Cô dùng tay véo má tự mắng : "Thật đáng hổ."

Hiểu Nam bần thần hồi lâu trong phòng khách, cảm nhận nơi ngón tay của cô chạm qua vẫn còn như đang dòng điện chạy qua.

Cả tê dại, giống như thôi miên.

Lần cuối cùng hai tiếp xúc cơ thể cũng khá lâu . Anh thực sự nhớ, nhớ lắm!

Mỗi khi đêm về, đều tự nhốt trong phòng cố thuyết phục bản sai lầmđã qua chỉ là cơn ác mộng, ngủ dậy sẽ hết.

. Nên ngủ.

***

Ngày hôm , như thường lệ, Hiểu Nam về nhà đúng giờ, nấu ăn đó để cho Nhã Lan một phần thịnh soạn mới tiếp tục trở công ty làm việc.

Nhã Lan về sớm, khi tan sở cô gọi điện cho đứa bạn Hải Diệp hẹn cô ở nơi hẹn cũ. Nếu Hải Diệp đến, từ bây giờ tình bạn sẽ chấm dứt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-9.html.]

Ngồi chiếc bàn kê cạnh cửa sổ của quán cà phê mà họ thường đến, Nhã Lan buồn chán ngoài cửa sổ chờ đợi Hải Diệp. Một lúc , chiếc siêu xe màu đỏ cua một vòng điệu nghệ đậu khít vị trí còn trống bên vỉa hè dừng , Hải Diệp mở cửa, đẩy gọng kính lên trán, bước khỏi xe, mái tóc cuộn sóng vẽ một đường cong mắt theo từng bước uyển chuyển. Đi tới khiến chú ý tới đó, và sự chú ý đang kéo về phía Nhã Lan.

Hải Diệp đặt chiếc túi hàng hiệu xuống bàn, xuống đối diện Nhã Lan bắt chéo chân, gõ tay lên mặt bàn gọi một ly nước cam mới hất cằm lệnh: "Nói . Tớ bỏ dở công việc để chạy tới đây. Nếu là chuyện tầm phào, tớ sẽ nhổ trụi tóc . Cậu tớ đang bận tới mức nào ?"

"Tớ chạm tay n.g.ự.c Hiểu Nam!”

"Cái gì!" Hải Diệp nghẹn ngụm nước cam, cuối cùng đành nhổ trả cốc. Cứ ngỡ là chuyện bất ngờ lắm, mà cái ông Nam bao ngày tháng vẫn dậm chân tại chỗ là chứ? là tức nghẹn mà. Uổng công cùng hò diễn kịch.

"Ôi, làm gì !” Nhã Lan cảm thấy mất vệ sinh liền gọi phục vụ mang thêm cốc nước cam mới.

Hải Diệp thèm quan tâm đến thái độ của ghét bỏ của Nhã Lan, cô mệt mỏi bàn, chằm chằm Nhã Lan như một bình thường: "Chuyện chỉ thế? Hai ngủ chung ?"

Nhã Lan vội xua tay lập tức phủ nhận: "Không, đang ? Chúng tớ chỉ sống cùng một mái nhà. Anh ngủ phòng của , còn tớ ngủ phòng của tớ."

Hải Diệp thất vọng ngã ghế: "Cái gì? Anh đánh căn cứ mà thậm chí còn chạm . Thế thì gọi là sống thử. Anh vấn đề gì ?”

"Chỉ là sống tạm. Nhà đang sửa." Nhã Lan thở dài đáp.

Ngay khi Hải Diệp thấy thế liền khích lệ con bạn: "Lan, đây là một cơ hội . Cậu nắm bắt lấy, hãy thể hiện lòng can đảm của , biến kết hôn giả thành thật . Chẳng thích Nam , tấn công mạnh mẽ .”

Càng Hải Diệp , Nhã Lan càng thêm suy sụp. Một trong những việc làm táo bạo nhất đời Nhã Lan chính là con bạn mà liều mạng đòi Hiểu Nam hợp tác ký hợp đồng hôn nhân . Tốt nhất cô nên xin lời khuyên từ mới .

"Anh thể cũng cho rằng tớ đang quyến rũ , thực là tớ thích , nhưng meno tớ hổ."

"Thôi , nên cảm ơn tớ. Nếu sáng kiến đấy của tớ, làm mà kết hôn với Nam. Có khi giờ vì áp lực của bác gái mà cưới một khác thì . Vậy lên, cờ tới tay ai đó phất, cố lên cô gái, sờ n.g.ự.c thôi mà, nghiêm trọng gì !”

Sau khi những lời của Hải Diệp, lồng n.g.ự.c của Nhã Lan càng thêm phấn khích. Thực tế, những gì cô đều đúng. Lúc đầu, cô ích kỷ cầu hôn kiểu giữ phần, nhưng khi hai thực sự kết hôn sự chứng kiến của họ hàng hai bên gia đình, cô mất can đảm đấy. Vì cho rằng cuộc hôn nhân chỉ là hợp đồng, giống như bong bóng xà phòng cũng sẽ ngày vỡ tan. Thế cho nên, lẽ Nhã Lan cần nghĩ thoáng , dù cuối cùng kết thúc , cô cũng sẽ chấp nhận nó với một nụ .

Nhìn thấy gương mặt Nhã Lan nghệt suy tư, Hải Diệp thở dài khuyên nhủ: "Được , đừng nghĩ về những điều vui. Đi mua đồ với tớ nào. Nhìn xem, ăn mặc giống như một bà già á. Thế thể tán đổ Nam, trừ khi cũng ý với từ ."

Nhã Lan liếc bộ quần áo đang mặc. Quần jean áo phông trẻ trung mà? Bà già ai mặc giống thế ?

Hải Diệp vẻ mặt ngố tàu của cô, vẫy tay gọi phục vụ thanh toán hóa đơn kéo Nhã Lan tới thẳng trung tâm thương mại. Cô quyết sẽ đổi hình ảnh cho Nhã Lan, việc mà cô làm từ lâu .

Hai càn quét một vòng các cửa hàng thời trang. Mặc dù Hải Diệp đủ tiền mua cho cô, nhưng Nhã Lan vẫn xót tiền mà phàn nàn một vài câu khi thấy giá tiền hai bộ thôi bằng cả tháng lương của .

Hải Diệp cũng tức giận chỉ mắng cô thiển cận. Sau đó đưa cô về nhà mới trở làm việc.

Trời khá muộn, Nhã Lan nhà điện bật liền cho rằng Hiểu Nam vẫn trở . Cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn thật.

Cô vui vẻ lấy quần áo trong túi ngắm gương, chút để ý mà đồ ngay giữa phòng, cửa phòng cũng đang mở.

Dáng của Nhã Lan thực sự , tuy sinh con nhưng cơ thể cô hầu như chẳng khác gì thời con gái, nên dù ký ức về mấy năm Nhã Lan cũng chút hoài nghi nào. Cô cao gầy, lồi lõm khi mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ đô, ưu điểm đều phô trọn vẹn.

“Chậc chậc!!!” Giọng từ ngoài cửa bất ngờ vọng .

***

Chương 11

Nhã Lan sững sờ, cả cứng ngắc, từ từ đầu . Hiểu Nam đang khoanh tay tựa vai vách cửa. Vậy là nãy đến giờ động tác của cô gương đều thấy hết? Cô mới…

Hiểu Nam thấy Nhã Lan đang quẫn bách liền mỉm luôn: “Rất phù hợp với em đấy. Hoàn mỹ!"

Nghe khen ngợi, Nhã Lan thầm thở phào dần bình tĩnh, cố tỏ tự nhiên đáp lời: "Cảm ơn."

“Ừ! Em nên thường xuyên mặc như . Tôi mua vài món ăn khuya, em đồ nhé!” Nói xong xách túi đồ luôn.

Nhã Lan đặt tay lên vị trí trái tim, thở một tự an ủi chính , mới về, chắc thấy gì hết!!!

Hiểu Nam đặt đồ ăn lên bàn bước kệ bếp lấy bát đĩa. Khi , trông thấy Nhã Lan xong quần áo, còn đang lén lút mở lắp của hộp thức ăn. Bị phát hiện, cô vội rút tay : "Anh ngoài ăn ?"

Hiểu Nam nhanh chóng dọn thức ăn đĩa: “Tôi gặp đối tác là một nhã hứng với các món ăn vặt, mua tặng họ một ít mang về một phần!”

“Ai ? Sao lịch hẹn với một khách hàng đặc biệt như thế nhỉ?” Cặp mắt của Nhã Lan sáng như đèn pha ô tô khi thấy đĩa chân gà rút xương ngâm sả ớt, còn bò lắc, gà rang muối,đậu phô mai… vài món nữa bỏ .

“Công ty nhiều việc, một trợ lý của thư ký như em thể hết!” Anh vỗ nhẹ bàn tay đang bốc đồ thúc giục: "Rửa tay ."

Nhã Lan giận hờn rụt tay bĩu môi: "Đồ keo kiệt, thử một miếng thôi."

"Không, mau rửa tay, hoặc là nhịn."

Hiểu Nam bê đĩa đồ ăn cố tình đưa qua đưa khiến hương thơm của nó nhanh chóng tràn ngập cả căn phòng, làm cho cô thèm nuốt nước bọt ừng ực. Thế nên đành xuống nước: "Đợi năm phút , hai phút thôi, ăn vụng đấy." Nói xong, cô vội vã chạy bồn rửa tay.

Đáy mắt Hiểu Nam tràn ngập nụ . [Em đúng là một tín đồ thực thụ của ăn uống, chỉ cần cho ăn ngon là ngoan ngoãn hơn hẳn.

Chưa đầy hai phút Nhã Lan bàn, tay còn cầm khăn lau, háo hức chằm chằm mấy đĩa thức ăn. “Tôi sẽ khách sáo !”

Hiểu Nam đôi mắt ngập tràn háo hức của cô, mỉm dịu dàng, khẽ gật đầu.

Cô gắp một miếng đậu bắp tẩm bột chiên. Nó thực sự ngon ngậy, giòn dẻo.

Thấy gương mặt cô sáng bừng niềm hạnh phúc, Hiểu Nam mỉm gắp cho cô thêm một miếng đậu phô mai: "Ăn từ từ, ai ăn tranh với em ."

“Phải công nhận mưa đấy, món nào cũng ngon, quán nào thế?"

"Nếu e thích sẽ thường xuyên mua cho." Hiểu Nam nhẹ nhàng .

"Ok nhé! Tôi chê ." Nhã Lan gật gù đồng ý.

“Nếu em thích cũng thể dẫn em mua!”

"Ồ chứ!”Đi ăn cùng thì còn gì bằng. "Mà tại nghĩ đến việc mua đồ ăn về cho thế, tối nay ăn nấu mà?"

Hiểu Nam đặt đũa xuống, mắt cô đáp: "Các cụ con đường dẫn đến trái tim ngắn nhất là thông qua dày. Tôi thích một nên cũng học theo cổ nhân."

Gò má Nhã Lan đột nhiên đỏ lên, trợn mắt kinh ngạc , khẽ thì thầm: "Người mà thích cũng thích ăn vặt."

" , chỉ là chút gậy." Hiểu Nam ẩn ý trêu cô.

Tình trong như mặt ngoài còn e!

Sắc mặt Nhã Lan ngày càng đỏ, để Hiểu Nam tiếp tục thêm câu gì nữa, cô vội vàng bốc một miếng chân gà muối đút mồm . “Ngon lắm, cũng ăn !"

Hiểu Nam nhịn cẩn thận nhai cái chân gà trong miệng. Mắt cô đỏ mặt lòng rạng ngời hạnh phúc.

Sau bữa khuya, cả hai cùng dọn dẹp phòng bếp. Lúc Nhã Lan định phòng ngủ thì Hiểu Nam gọi: "Vừa ăn no sẽ , đến đây xem ti vi một lát ."

Nhìn gương mặt tuấn đang mong chờ, Nhã Lan chút do dự.

"Sao hả? Vậy để đảm bảo sức khoẻ cho em, từ sẽ bữa khuya nào nữa nhé!” Hiểu Nam tiếp tục xem tivi.

Anh đe dọa cô bằng đồ ăn ?

Nhã Lan tự mắng chính lưỡi xương nhiều đường lắt léo. Chỉ vì ăn mà bây giờ tạm quên sự hấp dẫn của chiếc giường. Cô dựa ghế ngáp ngắn ngáp dài đám đàn ông đua đuổi theo một quả bóng. Thật vô nghĩa vì cô chả hiểu cái quái gì.

Gần một tiếng đồng hồ trôi qua, Nhã Lan gằn như sắp chống đỡ nổi cơn buồn ngủ Hiểu Nam mới đưa điều khiển cho: “Em xem gì thì em!”

Cô nhanh chóng nhận lấy cái điều khiển từ xa và thắc mắc: "Chưa hết bóng đá mà?”

"Ừ, xem nữa, nhường cho em.”

Ngay lập tức Nhã Lan tỉnh táo, cô chuyển sang kênh phim truyền hình hào hứng xem bộ phim dài tập yêu thích.

***

Bộ phim kết thúc từ lâu, Nhã Lan cũng dựa vai Hiểu Nam ngủ ngon lành. Cô đơn giản như hề . Cứ cho rằng bản làm kiếm về thật nhiều tiền thì cô sẽ hạnh phúc. Anh nhầm . Sống trong căn biệt thự xa hoa đó chắc chắn sẽ thể hạnh phúc như căn hộ nhỏ .

“Chúc ngủ ngon. Bà xã!” Hiểu Nam khẽ thì thầm tắt tivi bế cô về phòng ngủ.

Nhã Lan hé mắt cánh cửa phòng mới khép, cô kéo chăn trùm kín đầu khúc khích. Một lúc , khi đủ mới thả chăn xuống, lộn một vòng lên đó, gương mặt lộ vẻ ngọt ngào.

Vậy là cô phát hiện , đàn ông thực sự tình cảm với cô. Như nghĩa là chặng đường tán đổ trai nhà bên của cô sắp tới đích?

***

Loading...