Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:40
Lượt xem: 458
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhớ tới lúc , trở về phòng vò thỏa thuận thành một cục vô tâm ném thẳng thùng rác, bởi vì trong suy nghĩ lúc bấy giờ, Nhã Lan đối với cũng chỉ là một vợ đúng lúc xuất hiện dùng để đối phó với cha mà thôi. Ngẫm , lẽ ngay từ khi đồng ý lời đề nghị của cô, tận sâu trong thứ gì đó hẳn là yêu thích, nhưng chắc chắn là bài xích cô. Hiểu Nam tờ giấy thỏa thuận, tự vui vẻ. Hai tay giữ nó ngực, áp trái tim, vẻ mặt ngời ngời hạnh phúc.
Đây chỉ là một tờ giấy, nó chính là báu vật, nên giấu cho kỹ.
Anh cẩn thận cất nó chiếc cặp tài liệu, đó giấu tận đáy tủ, phủ quần áo lên, tinh tươm mới yên tâm ngã xuống giường.
Hiểu Nam sung sướng lăn lộn vài vòng tấm đệm mềm, thỉnh thoảng ngặt nghẽo. Lòng khỏi cảm thấy nhẹ nhõm nhiều.
“Nhã Lan, cho đến tận lúc mới nhận , em thực sự dụng tâm yêu đến như ! Cảm ơn em!” Hiểu Nam bức ảnh cưới của hai trong điện thoại khẽ thì thầm. Hốc mắt vì phấn khích mà sáng lập lòe như ngọn lửa.
Bên ngoài ô cửa sổ, âm thanh ồn ào bỗng hóa thành bản hợp ca rộn ràng, giống như tâm trạng của đàn ông lúc , đang háo hức mong chờ một tương lai tươi của .
***
Sau khi họp giao ban, Hiểu Nam trở phòng làm việc của . Trợ lý của theo phía , tâm trạng khấp khởi khó hiểu, cứ chằm chằm bóng lưng to lớn phía .
Cả buổi họp, Hải Long dụi mắt nhiều mới dám chắc chắn rằng sếp đang . Cái quanh năm suốt tháng giữ gương mặt lạnh tanh tự nhiên ? Không chỉ một , mà trong suốt buổi họp. Ngay cả lúc trưởng phòng kinh doanh báo cáo hợp đồng huỷ thiệt hại hàng tỷ đồng. Vẫn …
Quái lạ lắm!
Anh rón rén bước đến bên bàn làm việc, gương mặt tươi phần mơ mộng của sếp, tò mò hỏi: "Hôm qua sếp trúng vé ?"
Nghe , Hiểu Nam thu ý , trưng gương mặt nghiêm túc hỏi Hải Long: “Tôi thích mấy trò đỏ đen.”
Rồi khi Hải Long còn kịp lên tiếng, tiếp: “Công ty đang thừa nhân sự, mà doanh thu quý …”
Giọng điệu lấp lửng của Hiểu Nam khiến Hải Long lộp bộp sợ hãi. Anh mấp máy môi sửa lời nhưng đầu óc như hỏng nghĩ câu từ nào thích hợp.
Nghĩ mãi, rốt cuộc Hải Long cũng chợt tìm một lý do, liền hăng say : “À sếp, nhà sếp sửa xong ? Có cần em hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ . Em quen với một bạn làm bên xây dựng, dám đảm bảo tới một tuần nhà để ở.”
Những tưởng sáng kiến của bản sẽ sếp ghi nhận. Nào ngờ dứt lời cảm thấy sống lưng lạnh toát. Sắc mặt Hải Long tái , nụ cứng ngắc thấp thỏm Hiểu Nam mà hiểu sai chỗ nào.
"Cảm ơn, nhà vội sửa!” Hiểu Nam gằn từng từ đáp Hải Long.
Hải Long vẫn ngơ ngác, cố vớt vát: “Dù gì ở khách sạn cũng chẳng thể bằng ở nhà, nếu ngại thì đến ở với em nhé. Nhà em rộng lắm.”
Hiểu Nam thầm nghĩ rốt cuộc trợ lý nhanh nhẹn tháo vát, tinh ý của con lợn nào nhập . Anh thở dài kéo ngăn tủ lấy một bao thuốc, rút điếu thuốc ngậm môi. Hải Long phối hợp châm lửa.
"À, em hiểu . Anh chỗ ở tạm. Vậy bây giờ sống ở ?" Cuối cùng thì Hải Long cũng gọi trí khôn trở về.
"Chỗ vợ ." Hiểu Nam nhướng mày đáp. Ngữ điệu đầy tự mãn.
Câu nhẹ nhàng của khiến Hải Long đang mờ mịt giật thót tim hô lên một cách khó tin: "Cái gì! Nhà của chị dâu? Chị chịu tha thứ cho ?”
“Không, cô vẫn nhớ chuyện gì.”
“Nếu một ngày chị nhớ thì ?”
“Chúng mới ký thêm một bản thỏa thuận kết hôn, còn vài điều khoản kèm. Cậu nghĩ xem!”
Hải Long thoáng rùng gật đầu. Tính cách của sếp cũng lạ. Một khi giữ, chị dâu chạy bằng trời.
"Vâng!” Anh cúi , điệu bộ cổ quái, thầm mong sếp đừng mắc sai lầm ngu ngốc như nữa.
Hiểu Nam tung hộp thuốc về phía Hải Long. Anh chuẩn xác bắt lấy, dựa khung cửa sổ, châm lửa. Khói xám vấn vít giữa hai đàn ông. Mỗi nghĩ một hướng.
Thật thú vị.
Lát , Hiểu Nam dụi thuốc gạt tàn hỏi: "Dự án mới đang ở giai đoạn nào?"
"Đã hai phần ba tiến trình. Sếp yên tâm, em sẽ giám sát kỹ lưỡng. Nhân tiện, thực sự ý định mở thêm chi nhánh nữa ?” Hải Long thu đang vẻ buông thả khi nãy nghiêm túc bàn bạc công việc.
"Tôi tham vọng đó. Tôi cũng nghĩ sẽ rời thành phố , Nhã Lan và Khải Dương đều ở đây. Chỉ cần chúng chỗ uy tín trong ngành thiết kế, các dự án lớn sẽ tự nhiên tìm đến. Đó mới là mục tiêu quan trọng nhất.”
Lúc mới trường, Hiểu Nam làm việc trong viện thiết kế hai năm. Sau đó mới tách làm một , giai đoạn khó khăn nhất gặp Hải Long. Nói là cấp bậc sếp và trợ lý nhưng thực chất cũng là bạn bè, là cùng hợp tác làm ăn.
Đến tận bây giờ tình bạn vẫn bền vững.
***
Nhã Lan làm về, cô mò mẫm công tắc điện cửa phòng ngủ vài , liên tục nhấn tắt mở, nhưng đèn sáng. Cô ấn thêm vài nữa rốt cuộc cũng chắc chắn rằng đèn hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-6.html.]
Cô thở dài, cởi bỏ áo ngoài, ném nó lên giường, dùng đèn pin điện thoại soi lục tìm bóng đèn dự phòng, đó kéo cái ghế đẩu lên tự đèn.
Mặc dù đèn bên ngoài phòng khách vẫn sáng, nhưng trong phòng ngủ chỉ thấy lờ mờ. Nhã Lan dùng miệng ngậm lấy chiếc điện thoại đang bật đèn flash, nhón chân ngó nghiêng nghiên cứu cách tháo, lắp đui đèn.
"Em đang làm gì ?”
Giọng đột ngột khiến Nhã Lan theo phản xạ há mồm hét lên, chiếc điện thoại di động cô đang ngậm trong miệng liền rơi .
***
Chương 7
“Cộp!” m thanh của chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà vang lên. Ánh đèn flash loang loáng sáng. Chiếc ghế chân Nhã Lan chao đảo qua vì trọng tâm định. Cô vội vàng nhảy khỏi ghế, nào ngờ trượt chân ngã mặt đất. Tư thế xứng đáng để đời.
Quá mất mặt, Nhã Lan liền nhanh chóng dậy, gương mặt cứng ngắc cố gắng . bộ dáng cố ôm m.ô.n.g của cô càng làm đối diện nhịn đến mức gần chấn thương nội tạng mất .
Vì để gỡ gạc chút thể diện, Nhã Lan lớn tiếng quát Hiểu Nam: “Anh là ma , về cũng hú một tiếng. Anh làm sợ ch.ế.t !”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
"Tôi còn kịp chào em.” Gương mặt của Hiểu Nam thể hiện sự vô tội chân thật.
"Vậy tại khi nhảy xuống lùi mà đỡ ?” Nhã Lan xoa m.ô.n.g rướn cúi xuống nhặt chiếc điện thoại di động rơi đất lên nhưng cột sống tê dại khiến gương mặt xinh nhăn suýt xoa.
Thấy , Hiểu Nam liền nhặt chiếc điện thoại di động còn nguyên vẹn mặt đất và đưa cho cô: "Điện thoại di động của em thực sự bền. Rơi từ đó xuống mà chả hề hấn gì. Không giống như em..."
"Anh..." Nhã Lan nhận lấy chiếc điện thoại di động Hiểu Nam đưa cho mà chỉ gõ mặt một cái. Vì ai mà cô nông nỗi chứ?
Hiểu Nam liếc bàn tay cầm điện thoại đang ở tư thế giơ lên của Nhã Lan. Nó gần như sắp đánh mặt . Hiểu Nam niềm tin rằng nếu còn cố tình trêu chọc, cô thực sự thể tặng cho gương mặt trai của vài cục u.
“Em soi đèn cho !” Hiểu Nam chỉnh chiếc ghế, ngó nghiêng vị trí bóng đèn bảo Nhã Lan.
Nhã Lan ngạc nhiên, cô ngờ vực hướng ánh đèn về phía : “Sếp , sửa ?”
Hiểu Nam vuốt tóc làm bộ đang soái ca tự mãn: "Mau soi đèn , chính là một đàn ông chuẩn đấy."
Anh cởi nút áo cổ tay, kéo cao lên. Cánh tay rắn rỏi với khối cơ đẽ lộ . Tiếp đó cởi nút cùng của cổ áo. Đây là đang câu dẫn chứ còn gì nữa!
Nhìn ánh mắt si mê của Nhã Lan, Hiểu Nam giẫm chân lên ghế. Cô ngoan ngoãn soi điện thoại di động lên. Ánh sáng từ đèn pin chiếu . Bởi vì Hiểu Nam giơ tay lên cao, gấu áo sơ mi gọn gàng trong cạp quần từ từ kéo , để lộ những thớ cơ bụng khỏe mạnh mắt.
Nhã Lan ngây ngốc . Mọi thứ trong áo sơ mi đều phản chiếu rõ ràng trong tầm mắt của cô. Đột nhiên, Nhã Lan giật , vẻ như Hiểu Nam gọi cô từ nãy đến giờ mà cô hề .
Hiểu Nam ghế xuống phụ nữ tâm hồn đang treo ngược ở cành cây nào. Anh nhếch miệng ẩn ý cộc đầu cô nhắc : "Em ? Mau đưa điện thoại cho ."
Cơn đau đầu kéo suy nghĩ của Nhã Lan trở . Cô đỏ mặt, hừ mũi, thô lỗ dúi chiếc điện thoại tay .
Hiểu Nam loay hoay soi xét cái đui đèn, cũng quên liếc Nhã Lan. Còn chu miệng huýt sáo.
"Tôi nấu cơm." Chân Nhã Lan như bôi dầu, vèo một cái cô chạy tọt bếp.
Nhìn bóng lưng mất hút của Nhã Lan, Hiểu Nam chút bối rối. Chả nhẽ khiêu khích cô quá mức ?
***
Vì hôm nay, Nhã Lan nghỉ phép nên cô tự thưởng cho một hôm ngủ nướng. Tất nhiên, còn gì hạnh phúc hơn là ngủ cho đến khi tự thức dậy mà làm phiền bởi tiếng chuông báo thức. Nhã Lan nheo mắt màn hình điện thoại để ở mặt tủ bên cạnh giường, mới 10 giờ, vẫn còn sớm, cô buông điện thoại , xuống giường thêm một lúc nữa.
Lúc lâu Nhã Lan mới bước khỏi phòng ngủ và quanh nhà. , là sếp lớn đương nhiên làm. Vậy là hôm nay cô sẽ một gian riêng tư thực sự. Cảm giác lâu lắm mới . Tuyệt mấy!
Cô ban công phòng khách, tia nắng ấm áp của mùa Thu chiếu . Sảng khoái quá! Nhã Lan vươn vai làm vài động tác uốn dẻo yoga. lúc cô đang ở tư thế thăng bằng, một chân làm trụ, chân còn đang giơ thẳng lên cao thì chợt thấy tiếng cửa mở.
Hai tay cô vẫn giữ nguyên tư thế hãm chân, chậm chạp đầu liền trông thấy Hiểu Nam bước cửa. Anh mặc bộ đồ thể thao màu xanh đen hai tay xắn lên cao. Mặt trời chiếu cơ thể của khiến nó bừng sáng thật mắt.
Hai cứ thế . Ánh mắt của Hiểu Nam dán chặt cơ thể cô mơ màng hoài niệm. Tư thế , chậc chậc, lúc sung sướng.
Tiếc là ký ức của Nhã Lan còn quãng thời gian đó. Nhìn lúc , trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh đầu tiên hai gặp .
Bởi vì cô học kém nên cha nhờ kèm giúp, khi đó cô chẳng đủ tự tin để thẳng như lúc . Lòng ngưỡng mộ cũng chỉ dám vụng trộm giữ riêng .
Lần đó, Nhã Lan lấy hết can đảm cho một phong thư, điều kịp đưa nhận sự ghê tởm trong mắt . Mặc dù che giấu nó mặt , mặt luôn duy trì nụ lịch sự và khiêm tốn, nhưng cô thực sự khinh thường , vì học quá dốt.
Ôi tuổi thơ, ôi thời niên thiếu! Chỉ vì tự ti với lực học mà đó Nhã Lan còn dám xuất hiện nữa. Hai cũng mất liên lạc cho đến mãi .
***