Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:10
Lượt xem: 240

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiểu Nam dựa lưng tủ quần áo con trai hỏi : “Mẹ con như ?”

“Vâng, bảo kể từ giờ sẽ sống cùng ông bà, về nhà ở nữa.” Khải Dương chu miệng: “Mẹ ở với Dương Dương.”

“Cha cũng phản đối, con đắc ý như là ý gì.” Anh cúi bế nhóc lên: “Con cũng nên học cách quản lý công ty .”

“Con mới bốn tuổi, chú Thành Phúc trẻ nhỏ chỉ cần ăn ngoan.”

“Ừ, chú Phúc gì con chẳng tin. Cả những thứ vớ vẩn.”

“Chú Phúc cha là một thằng ngốc!” Khải Dương ghé tai cha thì thầm. “Con thấy chú bảo với bạn gái cũ như . Chú cũng ngốc cha nhỉ, bằng tuổi cha mà vợ.”

“Hả?”

“Bạn gái cũ của chú Phúc chú ga lăng giống như cha nên bỏ chú .”

“Thế mới cha con tài giỏi, con tin ?”

“Vâng ạ!”

***

Hôm , khi đưa Khải Dương học, Nhã Lan ghé qua chỗ Hải Diệp một chút xem con bạn dạo làm ăn .

Spa của Hải Diệp lớn, ở nơi sầm uất nhất thành phố. Thấy Nhã Lan đến, cô bé lễ tân lập tức chạy đón đưa tận lên phòng của bà chủ nhà .

“Ôi chao, ai đến thế , Nam hôm nay bận để sổ lồng thế?” Hải Diệp khỏi bàn làm việc tới đỡ tay Nhã Lan chiếc ghế nhung ngay đó.

“Chồng tớ dự sinh nhật Phúc, chắc muộn mới về. Hôm nay tớ đến ăn ké bữa cơm.” Nhã Lan cầm cốc nước lọc uống một ngụm lớn.

“Được thôi, chỉ sợ cái miệng của con nhà chê tay nghề của tớ.”

“Thử xem , tiến bộ thụt lùi nào!”

Hải Diệp hăng hái như bơm má,u gà xông nhà ăn ngay bên cạnh lục đục lấy đồ làm bữa. Nhã Lan cầm cuốn tạp chí lên xem ngủ quên lúc nào . Điện thoại trong túi ở chế độ im lặng liên tục nháy sáng mà ai chú ý tới.

***

Hiểu Nam nhật ký cuộc gọi hiển thị màn hình điện thoại, lòng bồn chồn yên. Nhã Lan gọi đều máy? Mẹ cô cho con học, mà đến giờ còn về nhà?

“Đứng đây làm gì thế, hôm nay sinh nhật tớ say về!” Thành Phúc bá vai Hiểu Nam chỉ tay về phía : “Vào nào!”

Hiểu Nam đẩy thằng bạn ghét bỏ : “Đừng vin cái cớ mà chuốc say tớ. Cậu dám với Khải Dương tớ ngốc. Tớ ngốc còn hơn cái đứa bồ đá!”

Thành Phúc thở dài xuống bậc cầu thang: “Duyên tới mà thôi. Nhìn xem, ai mà ngờ giờ ngoan ngoãn thế, đúng giờ về nhà điểm danh với vợ. Tối nay mấy em đang định tới một chỗ thú vị lắm.”

Nhắc đến vợ, Hiểu Nam thêm lo lắng, sắc mặt hết sức khó coi.

“Không , Nhã Lan thể kéo đứa cuồng công việc như về nhà, cô xứng đáng mười điểm. Hải Long nó nhổ gần hết tóc kìa, già hói, là vì đấy.”

“Khi thực sự yêu một , sẽ hiểu, lẽ còn hơn tớ.” Hiểu Nam dậy vỗ vai Thành Phúc: “Tớ chút việc, khi khác sẽ với , trong , sinh nhật vui vẻ nhé!”

“Cái đồ trọng vợ khinh bạn.”

“Chưa ?

Để vợ lên đầu, là trường sinh bất tử.

Đánh vợ nhừ tử, là đại nghịch bất đạo.

Để vợ nhịn đói, là tội nhân thiên cổ .

Để vợ chịu khổ là bất tài vô dụng.”Hiểu Nam về bỏ cho Thành Phúc một bài thơ mạng, từ cái hồi mà sưu tầm bí kíp tán vợ. Công nhận, uy tín.

***

Xe chạy bon bon đường, Hiểu Nam vẫn liên tục gọi điện cho Nhã Lan, rốt cuộc cô cũng chịu máy.

"Bây giờ em đang ở ? Anh đến ngay.”

"Em đang ở chỗ Hải Diệp, việc gì ạ?’ Nhã Lan ngạc nhiên hỏi. “Hôm nay sinh nhật Phúc cơ mà.”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

"Chờ Anh.” Nói xong, tắt máy, tăng ga phóng vọt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-40.html.]

Chiếc xe phanh gấp dừng cửa nhà Hải Diệp. Không chờ lễ tân chào hỏi Hiểu Nam chạy vọt trong thang máy lên lầu. Cửa thang máy mở, qua tấm tường kính, trông thấy Nhã Lan đang ăn uống vui vẻ trong phòng ăn cùng với Hải Diệp. Người đàn ông thoáng yên lòng, vội ôm lấy cô.

Vừa thấy một bóng đen xuất hiện, còn kịp ngước mắt lên, cả cơ thể rơi một cái ôm ấm áp quen thuộc, Nhã Lan bật : “Anh Nam!”

"Nhớ vợ quá!" Hiểu Nam nhỏ tai cô.

"Thôi ngay nhé, em ăn cơm chó , tha cho em .” Hải Diệp gõ đũa miệng bát chỉ tay hai mặt kháng nghị: “Vợ một chút thôi gọi đến mấy chục cuộc nhỡ, nghỉ làm ở nhà mà canh .”

Hiểu Nam in một nụ hôn lên má Nhã Lan, kéo ghế sát cạnh cô, nhẹ nhàng : " , nghĩ nhỉ. Sắp tới Lan sinh em bé cần chăm sóc."

“Anh cứ làm như đầu sinh bằng.”

“Đây là đầu tận mắt trải qua cảm giác mong chờ , chút háo hức.” Hiểu Nam nhún vai . “Em hiểu , yêu bao giờ ?”

“Anh Nam…” Hải Diệp gầm lên.

“Em nhận làm đỡ đầu cho bé con, chuẩn quà , sộp nhé!” Hiểu Nam tiếp tục trêu cô .

“Có chứ, con gái nuôi của em nhất định sẽ xinh !”

***

Về đến nhà cũng qua trưa. Nhã Lan mệt mỏi ngả sô pha, cô dậy lên phòng nghỉ ngơi liền thấy Hiểu Nam xắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp. Cô kinh ngạc lắm, lên tiếng hỏi ông chồng điểm bất thường: “Anh nghỉ ?”

Hiểu Nam nới cúc áo cổ, cô âu yếm: "Sau em sẽ làm gì, việc cứ để lo. Nếu quá bận, sẽ thuê giúp việc, và em chỉ cần khỏe mạnh là .”

“Động lực nào khiến ngộ chân lý thế?”

“Anh sâu sắc tự ngộ.”

Nhã Lan hoài nghi từ xuống : "Anh em mang tiếng là kẻ bắt nạt chồng ?"

Hiểu Nam gãi đầu: “Cũng , tình nguyện cơ mà.”

“Thôi , chuyện để em và bàn , giờ lên ngay phòng nghỉ ngơi cho em.” Nhã Lan , còn nhắc thêm: “Để mai em gọi hỏi Phúc xem hôm nay ở đó gặp những ai, là cô gái nào khiến về nhà ăn năn đến .”

“Vợ ơi…” Hiểu Nam hốt hoảng đuổi theo thanh minh.

***

Ông bà Trần siêu thị về, thấy nhà cửa sạch sẽ liền tròn mắt tất tưởi chạy nhà, để túi đồ xuống nền bếp chạy vội tìm con dâu.

“Nhã Lan, cha bao nhiêu , nhà cửa cứ để đấy, con cần làm gì cả…”

Ông Trần phụ họa: “Con chỉ cần ăn ngủ thật nhiều là .”

“Cha, như con thành heo mất.”

“Heo gì mà heo, con dâu cha lúc nào cũng xinh .”

Bà Trần thấy con dâu đang nghỉ ở bàn nước sảnh tầng hai liền thở phào tới: “Mệt con, việc vặt trong nhà cứ để đấy cho nhớ ?”

“Vâng ạ!” Nhã Lan nhịn về phía cửa phòng gần đó. Hiểu Nam đang bận rộn lau từng xăng ti mét vuông sàn nhà cho sáng bóng .

"Lão Trần, ông mau xuống nhà chưng yến cho con dâu , chơi với cháu một lát.”

Ông Trần lập tức dậy, nhanh nhẹn làm nhiệm vụ.

Bà Trần cầm lấy tay Nhã Lan chỉ bảo: “Con đấy, đừng nhu nhược quá Nam nó hư. Trước con cam chịu, khổ sở, giờ mới thảnh thơi chút cần tranh thủ thời cơ . Thằng Nam , nó đầu gỗ lắm, hiểu cách chăm sóc khác, con cần gì cứ thẳng cho nó , vợ chồng cũng cần ngại, nhớ ?”

“Vâng ạ.” Nhã Lan chút chột .

“Nó còn bỏ bơ con như , bảo với , trị cho.”

“Vâng ạ.”

“Thôi nghỉ , xuống phụ cha con, lát xong sẽ gọi con.”

Nhìn chồng rời , Nhã Lan hạnh phúc đến rơi lệ.

“Mẹ đúng đó, em cần gì cứ với . Sau nên quan tâm tới sức khỏe của , chuyện gì cũng đừng giấu chịu đựng một .” Hiểu Nam từ phía ghế ôm lấy vai Nhã Lan.

“Được , em nhất định sẽ để bắt nạt.”Cô ngoan ngoãn gật đầu với .

***

Loading...