Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 4: Hồi ức
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:39
Lượt xem: 502
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ừ!” Bà Trần hớn hở: “Nay lão Trần nhà nhà, chúng say về nhé!”
“Cha con ?" Hiểu Nam nhướng mày hỏi. Cha hiếm khi ăn ở nhà.
"Lão Trần cùng cha của Nhã Lan, giới thiệu ông làm ở cửa hàng nhà chúng ." Mẹ của Hiểu Nam nhanh chóng kéo bà Quỳnh và Nhã Lan phòng ăn: "Kệ họ , chúng ăn là việc của chúng ."
Hiểu Nam cũng nhà Nhã Lan thuộc giới thượng lưu nhưng là gia đình tử tế. Có cha của cô hỗ trợ, cha hẳn sẽ vui lắm.
Sau bữa ăn, của Hiểu Nam lưu luyến dậy tạm biệt con Nhã Lan, còn ngà ngà say đến độ nhịn bật : "Con gái, con nhớ đến chơi thường xuyên nhé. Hai cha con họ bận rộn bên ngoài cả ngày, luôn mỗi dì ở nhà. Con đến với dì thường xuyên nhé."
Nhã Lan choáng ngợp khi đối mặt với bà Trần, bà quá nhiệt tình, vì cô đành khách sáo nhẹ nhàng đáp: "Vâng ạ, thời gian rảnh cháu nhất định sẽ đến gặp dì."
"Nhớ nhé, cháu dối dì. Dì sẽ đợi cháu.” Mẹ của Hiểu Nam Nhã Lan khuôn mặt liền nở rộ hạnh phúc.
Sau khi tiễn con họ , bà Trần còn bên bệ cửa sổ mãi. Bà lặng lẽ thở dài. Vừa xoay liền Hiểu Nam đang ghế sofa, lập tức giận dữ quát: "Tại con vẫn còn ở đây?"
Hiểu Nam nghẹn họng trân trối bà : “Không gọi con trở về ?”
Bà Trần làu bàu: "Số thật khổ, bằng tuổi nhiều đều cháu bồng, đưa cháu mua quần áo, mua đồ chơi nhỏ xinh thích mấy. Đằng con ! Thậm chí đến bạn gái còn , đến bao giờ mới dẫn về cho một nàng dâu. Con cứ trơ như khúc gỗ bảo ai yêu. Ai đời cạnh con gái nhà cả bữa cơm chẳng câu nào bắt chuyện. Con bé Nhã Lan nó ngoan ngoãn con nhà gia giáo. Tin , con bé phù hợp với nhà họ Trần chúng đấy, con mau tán đổ nó cho , đừng cố đ.ấ.m ăn xôi dẫn về một đứa mắt xanh mỏ đỏ để chống đối … Các các chị bây giờ lập gia đình đều thế cả, hết đấy…”
Hiểu Nam lén nuốt nước bọt, đó vội vã chạy trốn tới công ty. Bài ca mấy năm nay, đến mức tâm lý sắp sinh ảo giác rằng sẽ tìm bừa một về cho thật chứ.
Tâm trạng đang rầu rĩ, tới công ty Hiểu Nam liền gặp Thành Phúc. Đây là đứa bạn độc cặp kè bao nhiêu năm với . Anh còn hứa sẽ lấy vợ để bồi đến già. Hiểu Nam thấy liền vui mừng bước đến thiết vỗ vai theo thói quen. bàn tay của còn kịp chạm thì Thành Phúc lùi và né sang một bên, như thể là thứ gì đó đáng ghét lắm .
Hiểu Nam khó hiểu túm cổ thằng bạn , hỏi rằng đ.ấ.m cho vài cái. Lúc Thành Phúc trình bày lý do là bạn gái nên tránh đụng chạm với bạn cùng giới sẽ gây hiểu lầm... Thế là hưởng thêm trận đòn nữa. Dám bỏ rơi độc một ?
Rốt cuộc nhóm bạn còn sót duy nhất Hiểu Nam!
***
Một tháng buổi gặp đó, đột nhiên một máy lạ gọi đến cho Hiểu Nam. Thì là Nhã Lan, cô gặp và chuyện quan trọng cần giúp đỡ.
Hai gặp trong quán cà phê giờ làm việc. Lúc đến nơi, Hiểu Nam trông thấy Nhã Lan đang ở chiếc bàn bên cửa sổ, tay chống cằm, tay còn từ từ khuấy cà phê. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua cửa sổ, khiến cảm thấy cô bé trong trí nhớ thực sự trưởng thành.
Anh bước tới và xuống đối diện với cô. Nhã Lan dừng động tác của , ngẩng đầu dịu dàng: "Em chào . Hương vị cà phê của quán độc đáo, hẳn là khách quen ở đây?”
" , vui vì em cũng thích.” Hiểu Nam ghế, khi phục vụ rời mới tiếp: “Em rằng chuyện với . Có chuyện gì ?”
Nhã Lan nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ giây lát như thể cô đưa một quyết định quan trọng mới lên tiếng: "Chúng hãy kết hôn !"
Hiểu Nam đơ , dám tin. Anh chút, , đang choáng váng. Cái gì chứ? Anh thực sự một phụ nữ cầu hôn ?
Anh chớp chớp mắt, lắp bắp hỏi : "Vì… ? Tại… tại ?"
"Chúng là trai vợ gái chồng…” Nhã Lan siết chặt hai bàn tay gầm bàn, cố duy trì ngữ điệu tự nhiên: “Ý em là chúng sẽ kết hôn giả.”
Nhã Lan tiếp: “Nếu gặp thích đều thể đến với họ. Em sẽ níu kéo . Em hứa... Ý em là, thể sống chung với em bao lâu tùy thích."
Và cứ thế Hiểu Nam thuận nước đẩy thuyền, hôn lễ của và cô hai bên gia đình ủng hộ. Người vui nhất chính là bà Trần, còn luôn mồm đòi bế cháu. Tiếc là cuộc hôn nhân thể sinh một đứa cháu cho bà ?
Thế lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tiếc là đến khi hai tình cảm với , chính là lúc Hiểu Nam ngu ngốc nhất đời, mất vợ thêm mất con!
***
Thoát khỏi hồi ức cũ, Hiểu Nam thêm tự trách quá ngu ngốc một cách mù quáng. Ghen ngu si, thiếu hiểu . Giá như khi đó sớm nhận tình cảm của , giá như!
Mà kể cũng lạ, Hiểu Nam từng hỏi Nhã Lan vì cầu hôn .
Nghĩ đến điều hai mắt sáng lên. Có lẽ nào là vì Nhã Lan thích từ ? Nếu như , thời điểm chẳng là thuận lợi cho sửa chữa sai lầm ? Ký ức của Nhã Lan dừng đúng thời điểm cô còn thích đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-4-hoi-uc.html.]
Ánh mắt Hiểu Nam bắt đầu mơ màng, khóe miệng bất giác cong lên. Rõ ràng ông trời đang ưu ái nhiều lắm. Đột nhiên, bật thành tiếng, còn huýt sáo rộn ràng. Lòng đang ngập tràn viễn cảnh hạnh phúc của tương lai đến nỗi ngủ còn khúc khích.
***
chương 5: Thực thi kế hoạch tán vợ
Hôm Hiểu Nam dậy sớm, cố nhớ sở thích của Nhã Lan nhưng bàng hoàng nhận , về cô quá ít. Rốt cuộc, đành sử dụng lý thuyết mạng.Tham khảo vài vòng các cao nhân bàn phím về cách cưa đổ một phụ nữ, cuối cùng nảy một ý tưởng .
Bước nhanh khỏi phòng ngủ, Hiểu Nam thấy Nhã Lan đang lúi húi bên tủ lạnh liền : "Từ nay sẽ nấu ăn. Có món gì em ăn hoặc dị ứng ?"
Nhã Lan giật , chằm chằm gương mặt , tìm điểm khác lạ. Cái thái độ nhiệt tình đột xuất khiến cô nghi ngờ đánh tráo. Một lúc mới trả lời: "Tôi ăn hạt tiêu. Đừng cho nó các món ăn là ."
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Ngay khi Nhã Lan , nở nụ đầy thần bí. Phản ứng đều cô thấy âm thầm ghim trong lòng.
“Hôm nay là ngày nghỉ, chúng vội. Giờ em bàn , sẽ test tay nghề ngay và luôn nhé!” Nói chỉ tay về phía phòng khách. Nhã Lan như thôi miên cứ thế đó chờ đợi.
Sau một loạt các tạp âm trong bếp, rốt cuộc cũng thấy Hiểu Nam sắp món ăn nấu chín bàn. Anh còn tự mãn các món ăn đó vỗ vỗ tay vẻ hài lòng.
Nhã Lan che miệng . Điệu bộ của Hiểu Nam bên ngoài mà thấy hẳn sẽ dám tin, đều sẽ cho rằng mắt đang vấn đề mất.
Anh hào hứng gọi: “Lan, ăn cơm!”
Anh nắng ban mai chiếu qua ô cửa kính hắt lên vóc dáng thẳng tắp của đàn ông khiến gương mặt sáng bừng. Chiếc tạp dề kẻ sọc xanh dương tự nhiên khiến bộ quần áo nghiêm túc đang mặc bớt nhiều sự nghiêm khắc xa cách.
Hình ảnh khiến Nhã Lan hèn mọn ích kỷ giữ cho riêng . Chừng nào thời hạn ký kết chấm dứt, chừng nào thương, ít cô cũng những thứ thuộc về riêng để cất giữ làm kỷ niệm. Cô mỉm dậy bước đến bàn ăn, kéo ghế xuống.
Hiểu Nam đặt xuống mặt cô bát cơm, hớn hở : “Tôi tận dụng những thực phẩm sẵn trong tủ lạnh. Em mau ăn !”
Nhã Lan liếc các món ăn bàn, cà tím nướng tỏi, thịt lợn kho tiêu, nộm ức gà, thậm chí canh chua cũng hạt tiêu. Đây là ý gì?
Nhã Lan nhếch miệng . Cô chậm rãi ăn ánh mắt quan sát của Hiểu Nam.
Hiểu Nam cô ăn hạt tiêu mà mặt đổi sắc thì lập tức ngạc nhiên hỏi: “Chẳng em là thể ăn hạt tiêu ?”
Nhã Lan liếc mắt : "Kỹ năng nấu ăn tệ, nhưng màu sắc của các món ăn đơn giản, chung là triển vọng."
Hiểu Nam kinh ngạc hỏi : "Chẳng em thích ăn hạt tiêu ?"
"Chắc hẳn nhầm. Tôi rằng thích ăn hạt tiêu." Nhã Lan nhẹ nhàng đáp trả.
Hiểu Nam gãi đầu lúng túng . Như thành công , làm điều ngược chính là cách gây chú ý. Nhã Lan chẳng những trách , còn ủng hộ cách làm của . Đây chính là tín hiệu quan trọng của tình yêu.
Anh thành công !
Sau khi ăn, Hiểu Nam cũng giống như tối qua chủ động dọn dẹp phòng bếp. Lúc Nhã Lan mới hắng giọng : "Vì dự định sẽ sống ở đây một thời gian dài, mà thể nuôi ăn ở miễn phí.Thế nên bây giờ chúng sẽ thực hiện một thỏa thuận nhé!”
Hiểu Nam lau khô tay chiếc khăn vắt vai ghế, phụ nữ mặt: “Tôi đều em!”
Nhã lan thấy thì vội chạy về phòng , nhanh cô đặt thỏa thuận mặt Hiểu Nam. Hai trang giấy tốn của cô bao nhiêu nơ ron thần kinh, dường như lãng phí nhiều tế bào não. Cô đặt tờ giấy lên bàn, mở cây bút chuẩn sẵn. Anh bước tới ký tên chút do dự.
Nhã Lan kinh ngạc hỏi: "Anh xen nội dung của thỏa thuận ?"
"Nó quan trọng. Tôi tin em.” Hiểu Nam đưa cho cô thỏa thuận ký.
Nhã Lan nhận lấy, nghi ngờ xem bản thỏa thuận. Nhìn chữ ký mạnh mẽ của , lòng vui phơi phới!
Là đang tán tỉnh vợ là nữa tỉ mỉ quan sát để hiểu rõ hơn Nhã Lan, xem cô từng bước tiến tim như thế nào!!!
***