Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:08
Lượt xem: 192
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiểu Nam cứ Ái Thanh, ánh mắt mỗi lúc một lạnh lùng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như ai cũng vội.
Rốt cuộc Ái Thanh cũng thể kiên trì nổi, cô lấm lét Hiểu Nam, khóe miệng cứng đờ cố gắng vẽ một nụ gượng gạo.
“Anh Nam, cứu em, đám bắt cóc em!”
“Họ làm theo lệnh của !” Anh hờ hững đáp khiến cho ả đàn bà cứng họng.
“Tôi vẫn nghĩ xem nên đòi công bằng cho Nhã Lan như thế nào!”
Câu bình thản của Hiểu Nam lọt tai Ái Thanh khiến cô kinh hoàng ngẩng phắt đầu lên : “Anh Nam, em làm gì Nhã Lan, chính tên Sáu ép buộc, cả chặng đường em là chăm sóc cho cô . Anh thấy , cô vẫn mà.”
Hiểu Nam cầm xấp ảnh bên cạnh ném xuống đất. Ái Thanh liếc , thì thôi, là thấy khiếp sợ.
“Anh Nam, đây là gì? Sao ảnh của hai chúng , chúng từng, từng… mật như thế ?” Cô ả cố gắng một cách tự nhiên nhất: “Nể tình quá khứ , hãy tha cho em , em thề sẽ thật xa, bao giờ xuất hiện ở đây nữa!”
“Miệng lưỡi thật đáng sợ!” Khánh Toàn bên cạnh lắc đầu: “Bảo lúc hai vợ chồng nhà cô xoay vòng là .”
“Anh Nam, để em đưa cô qua trả lão già , mụ vợ hẳn là đang mong cô trở về đấy ạ.” Hải Long lớn giọng , ngụ ý dọa cô ả một phen.
Ái Thanh đang sợ hãi gục đất. Khoảnh khắc cô nhắc đến vợ chồng nhà lấy sức bật, dậy chỉ tay Hải Long: “Anh là cái thá gì, đừng mà nhúng tay chuyện .”
"Trần Hiểu Nam, là loại đàn ông tệ bạc qua cầu rút ván. Anh lợi dụng xong nên tính vứt bỏ , chỉ cần thả , sẽ tính toán đến chuyện nữa.” Ái Thanh toan bước chỗ Hiểu Nam thì ánh mắt lạnh lùng của ngăn nhưng cô vẫn cố thêm: “Cứu một chính là tích đức cho con cháu, tích đức cho đứa con chào đời của .”
"Trừng trị loại lòng lang thú như cô chính là đang tích đức cho con cháu, giúp ích cho xã hội." Hiểu Nam gằn giọng đáp..
Nghe như , rốt cuộc Ái Thanh cũng hiểu bản hết đường thoát , biểu cảm khuôn mặt cô bắt đầu vặn vẹo. Đột nhiên cô nhặt một que sắt han rỉ nền nhà lao tới dí cổ Hiểu Nam: “Có chế,t thì cũng kéo theo cùng.”
Hiểu Nam im cô ả đang đắc ý dí que sắt cổ . Đó là một cái đũa xe đạp cũ, chỉ bằng nó mà đòi khống chế một đàn ông. Cô quá ngu là quá tự mãn.
“Tôi còn nhiều việc dang dở lắm, thích thì cô tự .”
Ái Thanh lớn, cô sát gần Hiểu Nam, tay trái cầm que sắt, tay vòng qua vai ôm cổ . lúc , cổ tay trái bỗng nhiên đau buốt, que sắt rơi , cô ả hất mạnh ngã lăn đất. Tiếp đó đàn ông cao lớn dậy, xuống mặt cô , bàn tay vươn tới bắt lấy cái cằm bóp mạnh: “Muốn chó cùng dứt dậu hả? Đừng mơ. thể dễ dàng như ?”
Ái Thanh tuyệt vọng : “Nếu hôm nay giế,t , ngày nhất định sẽ báo thù, sẽ khiến cho các ngày nào yên !” Ái Thanh điên cuồng gào thét.
Hiểu Nam buông cô , lên trở ghế .
"Anh Nam..." Hải Long thì thầm điều gì đó bên tai .
Hiểu Nam xong lập tức dậy ngoài, đầu cũng ngoảnh : “Tùy hai tự xử nhé!”
"Được .” Hai đàn ông đồng thanh đáp
Lát trong nhà kho vang lên tiếng kêu thét của Ái Thanh:
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
"Đưa nó cho , để hít một , chỉ một thôi." Giọng cô ả khàn .
"Đừng đến đây, á, đừng đến đây. Tránh xa , á á…” Ái Thanh tiếp tục la hét ngừng.
…
Khi Hiểu Nam trở về nhà họ Trần, đều đang ở trong phòng ăn chuyện rộm rả. Anh bước đến chiếc ghế bên cạnh Nhã Lan xuống lắng cuộc chuyện. Bà Trần đang nhắc tới chuyện Nhã Lan nghén ăn, sợ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của và con.
“Ngày xưa chửa Hiểu Nam cũng nghén dữ như , là sáng mai hai đứa tới bệnh viện kiểm tra nữa cho yên tâm.”
“Con , vẫn khỏe lắm!”
“Con con xem, da dẻ xanh xao như thế, ăn mấy . Mai cứ khám định kỳ, tiện thể hỏi tư vấn là .”
“Nhất là chuyện cơ địa của con, thể chủ quan, chúng cần giám sát thật chu đáo. “ Sự lo lắng hiện rõ gương mặt của bà Trần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-38.html.]
Nhã Lan cầm lấy tay chồng động viên: “Mẹ đừng quá nghĩ ngợi, con sẽ chú ý ạ!”
Hiểu Nam cũng xen an ủi bà : "Mẹ yên tâm, con sẽ lưu tâm ạ! Ngày mai nhất định sẽ đưa vợ con đến bệnh viên kiểm tra."
“Nhớ đấy, uống thuốc trợ tim thêm nữa !” Bà Trần nhắc nhở thêm: “Cơ hội đến quá hai .”
“Con hiểu mà !” Người đàn ông ngoan ngoãn trả lời. Gia đình nhỏ thật ấm áp, để như thế , cho dù vất vả bao nhiêu cũng thể cố gắng.
“Cha Nam, Dương đặt tên cho em bé!” Khải Dương ăn xong đặt bát xuống gọn gàng mới lên tiếng.
Nhìn con trai nề nếp ngoan ngoãn, Nhã Lan vui vẻ, mặc dù nhóc ít ở với cha nhưng tình cảm thiết: “Con đặt tên em là gì?”
“Nếu là em gái thì gọi là Kẹo, em trai là Bí Ngô ạ”
“Vì em gái sẽ ngọt ngào dễ thương, còn em trai chắc chắn nghịch ngợm, suốt ngày lăn như trái bí đó.” Cậu nhóc chu miệng đáp, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Tuyệt quá, xem con trai em thật siêu!”
“Cháu bà mà .”
“Đấy là nhờ dạy thằng bé đó!” Ông Trần cũng tham gia cuộc tranh chấp. Bầu khí náo nhiệt hoà thuận vui vẻ.
***
Chương 39
Bụng của Nhã Lan mỗi ngày một lớn, tay chân bắt đầu hiện tượng phù nề, khó khăn, thêm tình trạng nghén ăn, cơ thể cô thiếu canxi, hàng đêm đều chịu sự giày vò mà thai phụ nào cũng khiếp sợ - Đó là chuột rút, nó làm cô chẳng thể ngủ ngon giấc. Mỗi vợ đau đến mức chảy cả nước mắt, Hiểu Nam tự hứa với bản , chỉ sinh một đứa nữa thôi, chỉ một đứa. Anh len lén lau khóe mắt rớm lệ.
Đang đau đến thở cũng khó nhọc, chồng vụng trộm Nhã Lan phì , quên luôn cơn đau.
“Anh lớn , sắp làm cha hai đứa con còn nhè?”
“Anh thương vợ , tý làm , em còn đau đớn lắm ?” Hiểu Nam mếu máo đáp, đôi tay liên tục xoa nắn bên hông vợ.
“Em , đừng bóp chỗ đấy, bên trái, lên một chút!”
“Ở đây ?”
“Ừm, …”
Loại tình huống vẫn diễn hàng đêm, tầm năm tháng nay . Đêm nào cũng , họ cứ như cặp chim cú, lục ục bận rộn đến tận sáng, đêm cày ngày ngủ.
***
Một cái tết nữa gần đến, Nhã Lan đang chiếc ghế mây ngoài vườn hoa tắm nắng. Quang Khải kế bên, nép sát cạnh chiếc bụng to của , bàn tay bé nhỏ đặt lên đó, khóe miệng khẽ thích thú.
Hôm nay Hiểu Nam về nhà sớm, qua cổng trông thấy hai con. Dưới ánh nắng đỏ rực của hoàng hôn, cơ thể của họ trông giống như đang tỏa thứ hào quang ấm áp. N Người đàn ông nhẹ bước tiến gần. Đáy lòng vô cùng cảm kích và ơn phận, từng giây từng phút trôi qua đều trân trọng gia đình .
Nghe thấy tiếng động, Khải Dương hé mắt sang, thấy rõ là cha , nhóc đặt ngón tay trỏ bụ bẫm lên miệng dấu giữ im lặng dùng khẩu hình nhỏ: “Cha về , ngủ!”
Hiểu Nam gật đầu, cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế đơn cạnh đó, cũng bon chen nghiêng xuống cạnh Khải Dương, chống tay thái dương. Một lớn, một nhỏ say mê ngắm phụ nữ đang mang trong thiên chức lớn lao yên bình ngủ.
Bị hai cặp radar soi , Nhã Lan chẳng thể ngủ tiếp. Đôi mắt hé, khàn giọng thúc giục: “Hai cha con giúp bà chuẩn nấu ăn , em một lát nữa sẽ .”
Hiểu Nam và Khải Dương hẹn mà cùng đồng thanh đáp: "Không cần ."
Nhã Lan thở dài, chống tay dậy: “Thế để em phụ .”
“Được , , , ba con cứ nghỉ .” Hiểu Nam ảo não dậy như đứa trẻ hắt hủi mang theo cặp tài liệu và áo khoác bước nhà.
Khải Dương cha lời như , hóm hỉnh . Cậu nhóc xin phép vệ sinh cũng nhanh chóng bám theo cha.
***