Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:07
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Được . Anh Sáu, giúp em đưa cô lên xe, cẩn thận một chút, em còn cần đứa trẻ trong bụng nó đấy, chúng chơi trò trộm long tráo phụng, nếu em thuận lợi làm chủ nhà đó, sẽ cho cả đời rảnh rang!” Ái Thanh hất cằm lệnh cho gã đàn ông gác bên ngoài cửa.
Nhã Lan đưa lên xe đến một nơi khác.
Khi đội giải cứu con tin đến nơi, ngôi nhà còn ai. Hệ thống định vị vệ tinh cũng huy động hỗ trợ. Thông qua các thao tác nghiệp vụ, đội kỹ thuật xác định phương hướng của bọn chúng.
Hành trình giải cứu con tin gặp muôn vàn khó khăn. Nhóm đối tượng đều là những kẻ lăn lộn giang hồ nên vô cùng liều lĩnh và sành sỏi. Trên đường một mạch dừng , cũng chẳng hề liên lạc với nhà.
Cũng may, dựa mối quan hệ phức tạp của Ái Thanh, một mũi trinh sát điện thoại của cô , theo đó định vị chính xác vị trí.
Đây là một ngôi làng thuộc vùng biên giới nhưng sầm uất nhờ phát triển dịch vụ du lịch. Dân làng nơi đây thấy lạ mặt ở cũng chẳng chút tò mò, họ hiếm lạ. Đám Ái Thanh định bụng đêm nay sẽ vượt biên trái phép sang bên để thể thuận lợi đưa Nhã Lan về.
Nhìn phụ nữ dù mệt mỏi cỡ nào cũng vẫn cố ăn thật nhiều đang bên bếp củi ở giữa nhà, Ái Thanh trào phúng : “Mày cũng điều đó, ngoan ngoan một chút, tao sẽ hại con mày .”
Nhã Lan bình thản , tay cầm củ khoai nướng bẻ , thổi một đưa tới: “Nói thật, tao cũng sợ lắm, Nam nhất định sẽ tìm tao. Chỉ tội cho mày, sai càng thêm sai hối cải. Nhớ hồi mày, tao và Hải Diệp trốn ký túc xá ngoài bẻ trộm ngô nướng . Hồi đó mày đáng yêu hơn bây giờ nhiều.”
Ái Thanh nhận lấy phần khoai, Nhã Lan đặt xuống bên cạnh, chậm rãi ăn, kể lể: “Trong ba đứa chơi , nhà mày khá giả nhất, nhưng cũng từng kênh kiệu, gì cũng chia sẻ cho tao và Diệp. Vậy mà từ năm thứ hai, cha mày ly hôn, mày đổi 180 độ. Tao cũng nhận mày. Cho dù vẫn còn chơi, nhưng tao rõ, mày còn là Ái Thanh kiêu sa lúc .”
“Đã bao giờ mày thấy hối hận ?”
“Tao luyến tiếc một Ái Thanh như !” Nhã Lan đút miếng khoai miệng, phồng má , chẳng chút thật ý nào.
“Vậy ?” Ái Thanh nhếch miệng: “Xem mày cũng đãng trí, còn nhớ rõ như thế cơ mà. Hẳn mày lý do vì tao như chứ?”
“Vì ?”
“Vì một đứa như mày đấy. Một con nhà quê luôn yêu mến. Không xinh , giỏi giang, mày chẳng tài cán gì hết á, thế mà ai cũng quý mày?” Ái Thanh chỉ tay mặt Nhã Lan: “Mày chính là cái loại giả tạo, mày tao thích Nam, mà còn ở lưng tao ngấm ngầm ký hợp đồng hôn nhân với ! Mày thật đểu giả!”
“Ừ!” Nhã Lan nhún vai: “Tao chẳng gì , nhưng tao đàn ông tuyệt vời nhất đời. Tao cũng thích Nam, việc quái gì vì mày thích mà tao . Tao hên ở chỗ cũng thích tao. Trong mối quan hệ ba , ai yêu thì đó trở thành kẻ thứ ba, là mày đó!”
Bị Nhã Lan xỉa xói, Ái Thanh tức hộc máu. Cô cầm thanh củi rực lửa lên, tùm tóc, ghì sát má cô. Hơi nóng hầm hập tỏa cùng tiếng lách tách của củi dọa cho Nhã Lan nghẹn họng dám hé răng nửa lời.
“Đừng tưởng tao cần đứa bé mà dám làm gì mày, đừng ép tao!” Ái Thanh gằn giọng, buông Nhã Lan lên bên ngoài.
Gió núi mát lạnh thổi tới lập tức khiến cô ả tỉnh táo , cảm giác như điều gì đó đúng. Hàng ngày Nhã Lan cẩn thận, tại hôm nay đột nhiên khiêu khích ? Cô ả vội xoay trở trong nhà thì bất ngờ bắt .
“Ái Thanh, cô bắt vì tội tàng trữ chất cấm và buôn bán !” Giọng đanh thép của đồng chí cảnh sát vang lên dội tại cô ả như tiếng sấm truyền. Sắc mặt còn hủng hổ ban nãy vẻ khiếp sợ thế, cả co rúm chẳng khác gì con gà dù túm cánh xách .
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Những đồng chí công an tiếp tục áp sát ngôi nhà. Một bước gõ cửa. Ái Thanh ép dụ đồng bọn ngoài. Gã đàn ông tên Sáu làm phiền, cau quát: “Gõ cái gì, để bố mày ngủ ? Cãi đủ ?”
Cửa mở, thấy tình huống bên ngoài, gã lập tức đạp tung cửa chạy ngược xuống vách núi. Nhân lúc hỗn loạn Ái Thanh cũng tẩu thoát.
Gã Sáu Sọ chạy bao xa thì bắt : “Sáu Sọ, bắt vì hành vi tàng trữ buôn bán chất cấm và bắt cóc buôn bán phụ nữ. Mời về đồn.”
Nói xong, gã và hai tên đàn em áp giải lên chiếc ô tô bên cạnh.
***
Một tuần .
Vừa tan làm, Hiểu Nam vội về nhà, thấy vợ đang bận rộn trọng bếp liền nhẹ nhàng tới, dịu dàng hỏi: “Bà xã, hôm nay hai con thế nào?”
“Rất ngoan ạ! Ông xã mệt , bàn em lấy nước”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-37.html.]
“Không cần, giá mà thể ở nhà cùng em 24/24h nhỉ, thì quá!”
“Vậy thì ba con em sẽ đói mất!” Nhã Lan bẹo má : “Cả nhà đều dựa ông xã chăm chỉ làm việc đấy!”
“Được , đùa một chút thôi mà.”
“Có tin tức gì của Ái Thanh ?”
“Chưa!” Hiểu Nam lạnh giọng đáp.
“Hôm đó thấy ám hiệu ở bên cửa sổ, em sợ, nếu như cô liều lĩnh con em tiêu tùng ! Đến giờ vẫn còn run đấy!”
“Cô sẽ dám , Khánh Toàn , thời điểm đó là lúc bọn chúng khinh suất nhất, thích hợp để tay. Anh cũng lo lắng, nhất định thể để chuyện tái diễn nữa!”
“Có thật , cảm ơn ông xã!” Nhã Lan ôm lấy vai , thơm lên má vẻ cưng chiều như với con trai nhỏ.
Hiểu Nam sung sướng : “Hay là về nhà cha , ở đó nhiều , cũng yên tâm hơn!”
“Vâng ạ!” Nhã Lan gật đầu: “Hay luôn bây giờ, mấy món Dương thích ăn lắm, em bỏ hộp bảo quản mang sang luôn.”
“Thôi cần, giờ chắc ăn , mai chúng sang, em chuẩn một chút đồ nữa chứ.”
“À, , xem em , haizzz!”
Hiểu Nam nhẹ nhàng ôm cô dẫn ghế bàn ăn xuống: “Để dọn tiếp, em nghỉ !”
***
Ở phía bên thành phố, trong một con ngõ nơi các cô gái bán hoa chờ khách từ lúc nhá nhem tối cho đến gần sáng. Trong họ, một phụ nữ ăn mặc táo bạo, một chiếm lĩnh ngã ba nơi nhiều xe cộ chạy qua nhất.
“Cô em, bao nhiêu đây?” Hai đàn ông từ xe ô tô bước xuống tiến tới hỏi.
“Em chơi some nhé, một một năm trăm, một triệu một tiếng, trọn đêm hai triệu.”
"Bá chủ chỗ mà bạo lắm nhỉ?” Người đàn ông nhếch miệng : “Có dám ? Năm triệu một đêm?”
“Không…” Ái Thanh cảm nhận thấy rõ ràng là tới gây sự chứ khách làng chơi, cô lùi dần về phía . “Tôi dám.”
“Hử, chê ít?”
"Không , là em dám. Hôm nay em tiếp nhiều nên đuối sức. Em tiếc, xin hai , em chê tiền , là vì em đủ sức. Để em giới thiệu cho hai một em khác trẻ trung chịu chơi và chiều khách nhé!”
Người đàn ông lấy một điếu thuốc, châm lửa, chế nhạo. Người bên cạnh lập tức bước tới bắt lấy cô ả lôi thẳng trong xe. Ái Thanh ngờ rằng sẽ một ngày cô bắt cóc hoảng hốt hét lên: "Anh đang làm gì ? Bắt cóc?"
“Cứu với, kẻ bắt cóc…” Mặc cho cô ả la hét ầm ĩ cũng chẳng ai tình nguyện tới hỗ trợ. Những cô gái khác còn thiếu nước nhảy lên ăn mừng nữa chứ mà cứu một kẻ hống hách cướp khách của bọn họ.
Người đàn ông liếc đám gái bán hoa, đó trở xe. Lúc Ái Thanh dán băng dính miệng, mặt còn in rõ dấu tay. Cô ả im ắng nép cửa xe.
Chiếc ô tô lặng lẽ rời thành phố trong đêm tối, chạy hơn một tiếng đồng hồ dừng ở cổng một nhà kho tối tăm, ẩm ướt bỏ hoang ở khu vực xóm Liều. Gió từ mặt sông thổi lên mang theo mát xua cái oi bức của mùa Hè, nhưng Ái Thanh đang run như cày sấy, vững xụi lơ nền kho bẩn thỉu.
Người đàn ông mặc vest sang trọng đang chiếc ghế sạch sẽ duy nhất kê ở vị trí chính giữa, cô ả đầy hận thù. Ánh mắt giống như mũi d.a.o xuyên qua cơ thể của đối phương.
Bóng đèn màu vàng thả từ mái xuống lắc lư theo từng nhịp, hô hấp của cô chậm dần, chỉ đông cứng như con ốc sên giả chế,t.
***