Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:02
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khánh Toàn hớt hải chạy đến nơi thấy Nhã Lan ngủ , hai đầu lông mày cau chặt vẻ khó chịu. Anh chỉ thoáng qua trở phòng làm việc của Hiểu Nam ở bên ngoài thở dài.
“Tớ nghĩ nên chuẩn sẵn tư tưởng cho hai trường hợp thể xảy . Một là Nhã Lan sẽ quên những chuyện cô nhớ đến, giống một mệnh lệnh mặc định khiến não bộ sẽ tự reset khi chịu kích thích. như , đồng nghĩa với tình trạng bệnh nguy cơ trầm trọng hơn, nó sẽ biểu hiện gần như bệnh đãng trí của già, thể quên chi tiết, tình huống, nhiều trường hợp quên cả gương mặt của . Tuy nhiên, cũng thể xảy trường hợp thứ hai, thuốc đang phát huy tác dụng, cô dần nhớ chuyện, tuy nhiên, những tổn thương lúc do lượng chất trắng mất tất nhiên là thể khôi phục. Muốn rõ, cần đưa cô đến làm xét nghiệm một nữa. Dựa kết quả , e là khả năng thứ hai sẽ nhiều hơn. Nói để chuẩn tinh thần.”Khánh Toàn một dài, sắc mặt mờ mịt của Hiểu Nam bổ sung thêm: “Tóm , thuốc đắng giã tật, mạnh mẽ lên ông bạn!”
Hiểu Nam còn kịp câu nào, Khánh Toàn vội vã bỏ để một câu: “Tớ còn việc bận, gì đáng lo, cho Nhã Lan về nhà nghỉ ngơi là !”
***
Chiếc xe chậm rãi chạy đường, Nhã Lan ở hàng ghế tỉnh một lúc, tốc độ xe chạy thua rùa bò thế chẳng đến bao giờ mới về tới nhà. Cô nhẹ nhàng chống tay dậy, dựa khung cửa sổ đàn ông phía . Anh như đang chìm đắm trong một thế giới khác mà hề nhận động tĩnh ở phía . Nhã Lan cắn môi, con phố rực rỡ ánh nắng ở bên ngoài. Một lúc , kìm lòng nổi, ánh mắt si mê đàn ông phía hấp dẫn. Qua thời gian, nhan sắc đó vẫn chẳng hề phai nhạt, càng ngày càng trở nên hấp dẫn hơn, càng khiến cô mãi u mê như .
Có một câu hỏi mà cho đến bây giờ Nhã Lan vẫn luôn thắc mắc, đàn ông thực sự thuộc về cô? Sau tất cả những gì xảy giữa hai , trái tim , tình yêu còn nguyên vẹn?
Ái Thanh thì ?
Ngày đó, sự hối cải của Hiểu Nam, Nhã Lan gần như tha thứ cho . Hai còn vui vẻ chuẩn phòng em bé, từng món đồ, từng góc nhỏ đều chăm chút chỉ chờ giây phút hạnh phúc đón con trai chào đời. Thế mà… Bức ảnh cô đưa, cảnh tượng trong đó khiến Nhã Lan quá sợ hãi, cơn co tử cung đến bất ngờ, cô sinh non. Tình trạng sản phụ vốn định, tai nạn bất ngờ khiến đều trở tay kịp.
Tội , mối hận ai sẽ trả cho Nhã Lan cô đây?
Trước , trong suy nghĩ, Nhã Lan luôn tự ti, cho rằng bản so với Hiểu Nam bằng, xứng đáng với một đàn ông như nên mới những lời khích bác của ả mê hoặc, tin theo.
Giờ thì xem, từng năm, kết cục như nào. Cho dù cô hảo, thì cũng vẫn luôn ở bên, bao dung tất cả. Phải chứ?
“Anh Nam!” Nhã Lan nhỏ giọng gọi, thành công đánh thức đàn ông khỏi đống suy nghĩ hỗn độn. Anh giật dừng xe , phắt về phía sửng sốt hỏi: “Em tỉnh , gọi ?”
Anh vẫn như thế, luôn lo lắng cho cô.
Nhã Lan mỉm dịu dàng hơn bao giờ hết: “Em gọi đấy thôi, là quá chú tâm việc lái xe đấy chứ!”
“Anh xin , chúng về nhà ngay nhé!” Nói chiếc xe tăng tốc phóng vọt đưa cô trở căn hộ của hai .
Nhã Lan mở cửa bước bên trong phòng ngủ, tới sấp xuống giường. Cô lật , xung quanh, thứ khác gì , gọn gàng ngăn nắp...
Một lúc , tiếng lạch cạch ở tay nắm cửa vang lên dừng , một giây Hiểu Nam nhốt ở bên ngoài liền lên tiếng: “Lan, mở cửa cho !”
Nhã Lan mím môi nhịn , ôm lấy cái gối đè lên đầu, bịt tai vờ như thấy. Lát cô thấy chuông điện thoại của vang lên, là Hiểu Nam gọi.
"Alo, ai gọi thế?" Nhã Lan bắt máy giọng thờ ơ.
"Xin , làm gì khiến bà xã vui ."
"Cô cần nghỉ ngơi, nên trở làm việc, tối về sớm một chút đừng làm phiền cô ."
“Lan, mở cửa cho , ở nhà với em!”
“Anh làm , em ngủ một lát.”
“Lan, xem sai ở , nhất định sẽ sửa, tuyệt đối tái phạm nữa. Em đừng đuổi , xin em đấy!"
Sự luống cuống của Hiểu Nam cuối cùng cũng khiến Nhã Lan chẳng thể tiếp tục bơ . Cô dậy cửa mở cửa, nghiêng ý để trong, đó đóng cửa trở về bên mép giường xuống, vòng tay ôm ngực, chằm chằm mà một lời.
Hiểu Nam kéo chiếc ghế ở bàn trang điểm gần đó, xuống đối diện với cô. "Em , sai ở ? Nhất định sẽ sửa."
"Anh , tất cả những gì , em sẽ lắng .” Nhã Lan chút nhân nhượng, cố tỏ bình thản nhất thể.
Hiểu Nam cau mày, tỉ mỉ quan sát nét mặt của cô, lát thở dài cúi đầu xuống, thực chẳng nên gì lúc .
Chợt Nhã Lan lên tiếng: "Nói về Ái Thanh !”
"Cô ?” Hiểu Nam nghi ngờ Nhã Lan: “Cô từng là bạn của em.”
“Ừ!”
“Từng thích , theo đuổi , còn, từng hại em.”
“Hai từng mật?” Nhã Lan đanh giọng , nhớ cảm giác khi xưa, ngữ điệu kìm trào phúng: “Tay trong tay, hôn cũng say đắm lắm!”
“Làm gì chuyện đó. Anh em cũng tin, nhưng xem , ảnh đó đều là ảnh ghép...”
Hiểu Nam chợt khựng , ánh mắt mờ Nhã Lan, môi mấp máy mãi cũng lên lời: “Em, em… em!”
"Thế ? Cô đang làm gì ở đây?” Nhã Lan truy hỏi đến cùng.
“Nhà cô vỡ nợ, trốn nước ngoài lừa làm vợ lẽ một lão già, giờ cô về đây cầm đầu một đường dây buôn bán phụ nữ!”
“Vậy ? Hết ?” Sau khi những lời của , Nhã Lan cũng hồi tưởng một chút chuyện về Ái Thanh, cô nhớ tới một đêm nọ, trong bữa tiệc sinh nhật của chính , cô trông thấy cô ả Ái Thanh cùng Hiểu Nam ở bên ngoài hành lang. Cô ngả lòng rướn hôn, nhưng lạnh lùng đẩy . Cô ả lóc bỏ . Hóa từ đầu tới cuối đều cô lòng ngưỡng mộ , mà vẫn đồng ý với yêu cầu của cô, giữ cô ả bên cạnh làm thư ký riêng?
“Tại đồng ý để cho cô làm thư ký riêng?”
“Vì em yêu cầu!”
“Hử?” Nhã Lan thở dài: “Thế cho nên, cũng tin luôn lời cô , em quan hệ với đàn ông khác…”
"Lan , nhất thời mù quáng, em cũng khi đó chúng còn tình cảm với thật mà. Ai mà em thẳng thắn đến thế, ly hôn là ly hôn. Đến khi nhận , cũng hối cải . Hiện tại, chỉ em, yêu em, cả con của chúng nữa… Chấp nhận , em buộc chấp nhận con hảo của .” Hiểu Nam nghiêm túc , mắt chằm chằm Nhã Lan. Từ trong ánh mắt của cô, nhận rõ thứ tình yêu vô bờ thuộc về riêng .
"Anh định để cho cô tiếp tục làm phiền em như ? Tất cả là do đấy!” Nhã Lan do dự hồi lâu. Nói thế nào, cô cũng ghen tị khi thấy cô ả đó lởn vởn xung quanh đàn ông của .
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Hiểu Nam dậy, xuống bên cạnh cô ôm cô, thì thầm: "Đối với gia đình , cô cố gắng đến mấy cũng vẫn chỉ là ngoài, thể chen chân nổi. " Anh mắt cô tiếp tục, thủ thỉ: "Tin , sớm muộn cô cũng sẽ trả giá cho việc làm của ."
Nhã Lan nép trong vòng tay , ủ rũ : "Ông xã, đấy, đầu óc em tỉnh táo, khi thai Khải Dương em lo sợ chuyện , sợ quên con, em nhiều bài báo, những bà đãng trí gây nguy hiểm cực lớn cho em bé mà họ chăm sóc, em sợ cũng thế. em thể bỏ con, mà sinh con , em lãng quên con đến tận bây giờ. Em thật đáng trách!”
Lần đầu tiên cô điều , Hiểu Nam hoảng hốt. Thì đây chính là lý do lúc vợ khăng khăng phá bỏ đứa trẻ. Không thời gian đó, Nhã Lan vất vả vượt qua như thế nào.
Nhã Lan đưa tay chạm lên gò má , như đang an ủi chính : "Khóc , nếu , cứ ."
Rốt cuộc Hiểu Nam, đàn ông cứng rắn chống chịu bao năm bật , dựa phụ nữ bên cạnh, nức nở y như một đứa trẻ. Những cảm xúc cùng sự đau khổ, dằn vặt tích tụ trong những năm qua trào y như thủy triều, từng trận, từng trận vỗ bờ, phá tan lớp vỏ bọc bên ngoài.
Nhã Lan vỗ lưng , cũng làm giống hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ, thì thầm : "Được , . Cứ ."
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Hiểu Nam đến khàn cả giọng, nguyên hộp giấy cũng hết. Nhã Lan thực sự mở mang tầm mắt.
Rất giận , nhưng chẳng thể làm .
Cuối cùng cứ ở bên làm một chiếc gối ôm lải nhải đủ điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-32.html.]
Sau khi bình tâm trạng, Hiểu Nam nâng mí mắt sưng húp, thở dài, ôm cô thật chặt: "Anh xin , bà xã, lẽ nên giấu em. Anh khiến em chịu quá nhiều tổn thương.”
“Nếu như , rằng khi chúng mỗi một ngả ở cửa tòa án, yêu em , nếu như , chúng đợi đến tận bây giờ ?”
Đáy mắt Nhã Lan ngập nước, cô mỉm : "Không mà. Bây giờ em cảm thấy hạnh phúc. Em còn trách nữa!"
Hiểu Nam ôm cô thật chặt, vùi mặt tóc cô, hít một thật sâu: "Lan, yêu em."
Hai nữa ôm lấy , giờ thì cả hai đều bật .
***
Sáng hôm , mở mắt Nhã Lan trông thấy bộ n.g.ự.c trần gợi cảm của đàn ông. Cô ngượng ngùng, lén lút giơ tay chạm nụ hoa nhỏ xinh xắn. Bất chợt, bàn tay đang ăn vụng một bàn tay khác bắt tại trận, thì bên cạnh thức từ bao giờ và quan sát nhất cử nhất động của cô. Anh bắt chéo chân lên eo, cố định cơ thể phụ nữ đang ý định bỏ trốn , nheo mắt , một giọng gợi cảm khẽ vang lên: “Giờ sẽ làm thứ gì đó cho em, em ngủ tiếp nhé!”
“Em đói!” Nhã Lan vòng tay ôm lấy eo đàn ông.
Hiểu Nam chuẩn dậy kéo trở , bật búng lên chiếc mũi xinh, giọng quyến rũ: "Có vẻ như ông xã cày cấy chăm chỉ nhỉ? Gần một ngày mà bà xã vẫn thấy đói? Hay là…”
Nghe , sắc mặt Nhã lan đột nhiên đỏ bừng như uống rượu. Gì mà cày cấy, gì mà chăm chỉ? Cô nhớ rõ bản khàn giọng cầu xin như thế nào cũng . Chẳng bao nhiêu cao trào, bao nhiêu van xin, thế mà giờ còn dùng cái giọng điệu . Thực liêm sỉ!
Nhã Lan hổ vùi mặt chăn. Bàn tay nhỏ bé đ.ấ.m mạnh n.g.ự.c . “Anh thôi ngay ? Anh thành hôn quân , mau dậy làm!”
“Em xem, mắt như , nổi ngoài ?”
Nhã Lan hé mắt, lúc mới lên gương mặt , chẳng thì thôi, nhịn lớn.
“Còn dai sức lắm nhỉ?” Người đàn ông gian xảo bắt lấy cơ thể bé nhỏ cố định trong lòng, hông quen thuộc thúc về phía . Đồng thời tay với lấy chiếc hộp nhung bên cạnh tủ đầu giường lấy hai chiếc nhẫn, một chiếc tự đeo, chiếc khác bá đạo lồng ngón tay của cô. “Anh cầu hôn em như thế đáng nhớ ? Nhìn xem, thật !”
Nhã Lan nên lời, cả cứ thế dụ dỗ chạy đua cùng .
Thế là, thời gian chào buổi sáng của họ cứ trải qua giường. Đương nhiên cũng thể nấu ăn, đồ ăn ngoài là lựa chọn duy nhất trong trường hợp .
***
Hai ngày , nhan sắc của Hiểu Nam trở bình thường. Mâu thuẫn cũng gỡ bỏ, mối quan hệ của gia đình nhỏ hài hòa hơn bao giờ hết, hai trở công ty.
Hải Long bước phòng làm việc của Hiểu Nam, đưa một tập tài liệu khó xử : “Đại diện công ty đối tác cử tới, đừng bất ngờ nhé, đó là Ái Thanh.”
Hiểu Nam cau mày: "Làm cô thể?"
Hải Long nắm tay đặt miệng, hắng giọng, nhún vai đáp: "Em cũng rõ, cô cũng giỏi mà, các mối quan hệ cũng ít."
Nói sắc mặt sa sầm của Hiểu Nam, Hải Long mắc khi theo sát hành động của cô ả, vội lùi và nhanh chân bỏ chạy: "Em vẫn thành xong giấy tờ, em chuẩn .”
Hiểu Nam nhướng mày, cũng ý trách Hải Long, chuyện , chắc đáng sợ. Anh nhắn tin cho Nhã Lan đó tiếp tục làm việc.
Mà lúc , Nhã Lan đang chống tay cằm ở bàn trợ lý thư ký ả đàn bà phía diễn trò. Cô đang một bức tranh treo tường theo trường phái trừu tượng, dáng vẻ nghiêm túc. Lát với Nhã Lan: “Mấy năm gặp, câu thực sự khác!”
“Đừng tỏ thiết, quen cô!” Nhã Lan nghiến răng đáp.
“Rồi sẽ nhớ tớ thôi, quên ai thì quên chứ nhất định quên tớ!”
"Cô đang làm gì ở đây ? Tôi nhớ bảo vệ sẽ cho cô cơ mà!” Nhã Lan bình tĩnh hỏi.
"Ồ, Nam cho ? À, một trợ lý thư ký thì . Tớ chính là đối tác của . Đối tác đó!” Ái Thanh giễu cợt Nhã Lan trả lời. “Phải công nhận, tớ tiếp xúc với nhiều đàn ông, nhưng ai dễ chịu và ga lăng như Nam. Nhớ mãi thể quên .”
“Đi uống nước với tớ, tớ sẽ kể cho về Nam, hẳn là nhiều điều !” Ái Thanh đề nghị.
Nhã Lan sảng khoái đáp ứng, hai xuống quán cà phê bên cạnh tòa nhà.
"Cho một ly matcha xanh…” Nhã Lan nháy mắt với phục vụ: “Loại mà khi uống sẽ ngọt giọng để chửi xanh đó!”
Người phục vụ mỉm gật đầu, sang cô ả đối diện chờ đợi.
"Một ly latte.” Ái Thanh đáp, cô Nhã lan bật : “Khẩu vị của vẫn thế nhỉ?"
"Ừ, vẫn ghét xanh như ngày nào." Nhã Lan thẳng thắn đáp trả: "Nói , kể chuyện gì."
"Tớ với Nam.”
Nhã Lan há mồm ngạc nhiên, thật chẳng ngờ cô ả thể trơ trẽn đến mức độ . Cô giơ chiếc nhẫn tay lên trào phúng : "Đáng tiếc ghê, chúng kết hôn ."
Nhìn chiếc nhẫn , cô nhịn đỏ mặt. Hiểu Nam thật thâm sâu, bây giờ mỗi khi nó, lòng cô bất giác nhớ cảnh tượng của hai . là, xuân tâm khó cưỡng.
"Tớ nghĩ cuộc hôn nhân phù hợp với . Cậu thể chăm sóc cho Nam , cả trong sự nghiệp và cuộc sống. Rõ ràng, tớ thích hợp hơn, tớ tài giỏi xinh hiểu lòng , thể lên giường, xuống bếp, thể đối ngoại, đối nội chu .” Ái Thanh mặt dày tự phân tích.
“ là hảo!” Nhã Lan gật gù.
“Cậu so với tớ thua nhiều, còn cố tình cản đường của ?”
"Có vấn đề? Miễn yêu là cô !” Hiểu Nam xuất hiện bên cạnh, vòng tay ôm lấy vai Nhã Lan: “Dạ dày em , loại xanh nên uống ít thôi!”
Ái Thanh im lặng và hai , chua xót : "Nếu buộc lựa chọn giữa sự nghiệp và vợ thì ?"
"Nếu sự nghiệp, thể bắt đầu từ đầu, nhưng vợ chỉ một."
"Anh sẽ hối hận? Ngay cả khi mất tất cả vì cô ?"
Hiểu Nam chằm chằm mắt cô , chậm rãi từng từ: "Không bao giờ."
Lời của Hiểu Nam làm tan rã lớp vỏ ngụy trang của Ái Thanh. Cô nắm chặt hai tay, cúi đầu, nghiến răng, : "Trần Hiểu Nam, sẽ khiến hối hận."
"Tôi chống mắt chờ xem.” Con đàn bà c.h.ế.t tiệt thể làm gì. Anh dẫn theo Nhã Lan rời khỏi đó.
Ái Thanh căm hận theo bóng lưng của hai . Cô dậy, bước đến cái bàn trong góc quán, với đàn ông ở đó: "Anh rõ , nếu cướp Trần Gia, thể giúp một tay."
Người đàn ông thích thú khuấy cốc cà phê, nhấp một ngụm, ngước mắt cô chậm rãi : "Hợp đồng cho cô làm chủ, thể hiện thử xem. từng làm việc lớn nhờ đàn bà."
Ái Thanh mỉm : “Thế mạnh của Trần Gia là bất động sản, mảnh đất bọn họ đang mua trong khu quy hoạch vàng, bán là ở , chỉ thể giúp ép giá cao ngất ngưởng mà thôi.”
Người đàn ông dựa vai ghế, thản nhiên : “Cô thử xem!”
***