Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:38:01
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ai đây ?” Nhã Lan sang hỏi Hiểu Nam. Cô nhớ nhưng ác cảm với thái độ của cô .

“Ái chà, hôm qua cô mới Nam, mà nay còn mua đồ ăn cùng . là cái tính điêu ngoa nó ngấm m.á.u mất .” Ái Thanh lườm Nhã Lan khinh thường dè bỉu.

“Ủa, còn cả chuyện đó nữa, gì!” Nhã Lan đang vui vẻ nên hứng thú đấu khẩu với cô ả điên khùng : “Đây là chồng , cô quen ?”

Câu hỏi của Nhã Lan làm mồ hôi trán Hiểu Nam thi túa , vội chen trả lời: “Em xem, chỉ những kẻ mắt mù mới quen với hạng đấy, quen!”

“Vậy thì thôi, suýt thì em tưởng thành tiểu tam cướp đàn ông của khác đấy.” Nói cô kéo theo đàn ông của nhanh chóng rời khỏi siêu thị sự ngỡ ngàng chỉ của Ái Thanh mà cả Hiểu Nam.

Tính cách của Nhã Lan chút khác lạ, nếu như cùng Hiểu Nam thể Ái Thanh cho rằng cô nhận nhầm . Lúc cô ả mới lấy phản ứng lập tức gọi theo: "Khoan, , đợi với.”

Ái Thanh vất vả nện giày cao gót bắt kịp hai nhưng cửa thang máy đóng , nhân vật chính bỏ , trò hề cũng nên kết thúc, cô ngượng ngùng mỉm đáp ánh mắt giễu cợt của những thích hóng chuyện ở xung quanh đó chẳng màng đến chuyện nhân viên thu ngân gọi nhận hàng và hóa đơn mà thẳng.

Nhã Lan xuống tới gara để xe liền bỏ tay khỏi Hiểu Nam lững thững bước xe mở cửa . Hành động của cô làm trái tim Hiểu Nam vốn đang bất an bỗng nhiên hẫng một nhịp. Anh thấp thỏm bám theo, mở cốp xe cất đồ mới cẩn thận ghế lái, mắt cụp xuống y như đứa trẻ tội nghiệp đang hối .

“Cô là ai? Là tiểu tình nhân nuôi bên ngoài của ?” Nhã Lan vòng hai tay n.g.ự.c giả bộ giận dỗi hỏi.

Hiểu Nam giật , đột ngột ngẩng đầu gương mặt nghiêm túc của cô hỏi: “Em thực sự cho rằng… là như ?”

“Bày sờ sờ như thế… phù… Trước khi chúng ký bản thỏa thuận em , nếu như một ngày nào đó tìm thấy chân ái của cuộc đời, một tiếng, em nhất định sẽ níu kéo .” Cô buồn bã trả lời.

Hiểu Nam xong, chẳng những tức giận còn toe toét , vụng trộm thở phào nhẹ nhõm, nhoài ôm lấy Nhã Lan lòng: “Bà xã , quen cô . Chắc là thấy hạnh phúc nên ghen tị, bày trò mà.”

“Thế khi nãy ngay từ đầu, để cô nhiều làm chi?” Nhã Lan lớn giọng, tay còn nhéo eo . Còn lâu cô mới tin.

“Anh nhớ , nhất định sẽ nhiều hơn vài câu.” Hiểu Nam cũng miệng lưỡi trơn tru của Nhã Lan làm cho hoài nghi về chỉ EQ của bản mà ú ớ nhận lời.

“Thôi , ai bảo quá ưu tú mới khiến em cảm thấy tự ti như chứ?” Cô đẩy , thúc giục: "Thôi! Mau về nhà kẻo chờ."

Hiểu Nam mỉm , thơm lên má cô, bàn tay vẫn còn lạnh lẽo hấp tấp khởi động xe, đánh vô lăng lái .

Ái Thanh ở trong góc theo, nhếch miệng đầy ma mị.

***

Vì là ngày nghỉ, nên bất cứ lúc nào đường phố cũng thể tắc nghẽn. Để tránh những đoạn đường cao điểm, Hiểu Nam lái xe vòng qua tuyến phố mới, nơi khá thoáng đãng nên thuận lợi hơn nhiều. Không bao lâu hai về tới nhà họ Trần. Cậu nhóc Khải Dương là phát hiện đầu tiên.

“Cha, !”

“Mẹ xem nào, mới một tuần gặp mà con trai cao lên đấy!” Nhã Lan ôm nhóc thơm lên gò má bánh bao vui vẻ .

“Dương Dương ăn ngoan, lớn lên sẽ chăm sóc .”

“Ái chà, con thật giỏi.” Cô lừ mắt đàn ông bên cạnh: “Biết nghĩ cho .”

“Về hả, mau nhà !” Bà Trần ở cửa nhà, lau tay tạp giề vẫy vẫy thúc giục.

Hiểu Nam xách theo túi đồ lớn mang bếp, sắc mặt tủi như đứa con ghẻ hắt hủi, nên thầm quyết tâm, nghiêm túc tuân thủ quy tắc ít, mắc ít. Nếu , sẽ tội.

Cứ thế, bữa ăn bình an mắng câu nào, Hiểu Nam thở phào nhẹ nhõm trở về phòng riêng của . Sau khi cho Khải Dương ngủ, Nhã Lan mới trở , ngoan ngoãn giường mà nhịn bật .

“Không nếu như mắc thật bộ dáng sẽ như nào nhỉ?” Cô cúi bắt lấy cái mũi cao bóp chặt lắc qua trái, : “Chẳng khác nào học sinh bắt quả tang copy bài.”

Anh vòng tay ôm lấy cô lòng, vẻ mặt cực kỳ tủi : “Anh yêu vợ nhất đời, chỉ mong em mãi vui vẻ như thế . Anh nhất định sẽ giữ trong sạch, tránh xa những đàn bà khác.”

“Ha ha, phòng xa !” Nhã Lan chọc tay n.g.ự.c : “Em tin , nên vô cùng ghét sự giả dối. Đừng lừa gạt em.”

Hiểu Nam gật đầu chẳng thể mở nổi miệng đáp ứng.

***

Sáng hôm , như thường lệ hai rời khỏi nhà họ Trần để trở làm việc. Trước khi đến công ty thì cần rẽ qua nhà để đồ. Ngay khi bọn họ bước đại sảnh công ty, đột nhiên một phụ nữ chặn : "Nhã Lan, cuối cùng thì cũng tìm , tớ của nên bảo vệ cho lên căn hộ, tới đây để chờ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-31.html.]

Nhã Lan liếc Hiểu Nam: “Hình như cô quen chúng thật đấy .”

"Tớ đây, Ái Thanh, bạn của . Trước từng làm thư ký riêng cho Nam!” Ái Thanh bắt lấy cánh tay Nhã Lan như quen lắm.

Nhã Lan rùng rút tay khỏi cô : “Có liên quan gì tới ?”

Hiểu Nam ôm Nhã Lan trong lòng, giọng lạnh lùng vang lên: “Đừng ở đây diễn kịch, vợ quen cô, cố tỏ thiết làm gì.”

Nói xong lớn giọng nhắc lễ tân: “Gọi bảo vệ đuổi cô ngoài.”

Cặp mắt của Ái Thanh độc ác tựa như loài rắn, cô tỏ uất ức, sắc mặt tái nhợt vờ như thấy, hèn mọn níu kéo Nhã Lan mặc cho bảo vệ túm lấy cánh tay đến đau buốt: “Lan, quên tớ , trí nhớ làm thế, thể quên tớ, đừng tin , đó là một đàn ông tồi, lừa dối …”

“Rất tiếc, giữa một điên và chồng , tin hơn!” Nhã Lan trào phúng xoay trở thang máy.

Bị bảo vệ ném ngoài cửa, Ái Thanh lập tức thu dáng vẻ khổ sở, chính trang áo quần: “Tao gì ngoài thời gian. Để xem mày kiên trì tới ?”

***

Nhã Lan dựa lưng vách thang máy, thờ ơ Hiểu Nam. “Em tin , lẽ em nên tin nên chút hoài nghi nào, ạ?”

Hiểu Nam nắm chặt tay, bước , cách giữa hai dần thu hẹp: "Anh xin ."

Đứng nguy cơ lật tẩy, đàn ông rốt cuộc cũng bật chế độ diễn sâu. Anh cúi ôm chặt eo cô giọng chẳng khác gì gã sở khanh: “Em chỉ thể tin , làm gì lựa chọn nào khác. Đời mặc định em là phụ nữ của , là chồng em, chúng ch.ết cũng chia lìa.”

“Như sai?”

“Cô là con cáo què, cướp chồng em, từ chối nhiều . Anh thề, chỉ em thôi.”

Nhã Lan bất lực đàn ông cao lớn đang cúi đu bên eo , bàn tay cô nâng lên, chuẩn xác bắt lấy tai kéo thật mạnh. Bị đau, Hiểu Nam theo lực kéo của cô ngẩng đầu lên, bốn mắt .

Thừa dịp Nhã Lan còn đang do dự, Hiểu Nam liền dựa vai cô tiếp tục ăn vạ: “Hơn nữa bây giờ chúng là hoa chủ, ong bướm bên ngoài là cái thá gì!”

"Ông xã, em thấy đau đầu. Anh lên làm, em về nhà nghỉ ngơi ?” Nhã Lan lạnh lùng đề nghị.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

"Đau đầu ?” Hiểu Nam lập tức đặt bàn tay to lớn của lên trán cô. "Không sốt, em khó chịu lắm ."

"Có lẽ chỉ cần ngủ một giấc dậy là sẽ ." Nói cô lảo đảo dựa như ngủ.

“Chờ một chút!" Anh cúi bế ngang cô lên, thang máy mở, đôi chân dài bước vội về phòng làm việc của , mở cửa cách vách đặt cô giường nghỉ.

Hải Long ở phòng trợ lý, qua cửa kính thấy sếp nhà thèm giữ cách với chị dâu như , hùng hổ bế ánh mắt ngạc nhiên của đám nhân viên liền vội vàng đuổi theo. Đến bên ngoài phòng tổng giám đốc, kịp gõ cửa thấy chuông điện thoại vang lên. Là sếp gọi. Hải Long lập tức bắt máy.

“Anh Nam, là em đây!”

“Vào !” Người bên trong lạnh lùng lệnh.

“Cậu gọi 111 báo án cho . Con ranh đó thể tiếp tục nhởn nhơ .”

“Vâng ạ. Em hiểu !” Hải Long xoay tới cửa cũng yên tâm hỏi : “Chị dâu ạ?”

“Toàn đang đường đến…” Nói cũng xoay trở phòng nghỉ: “Huỷ các cuộc hẹn trong ngày cho , những việc khác quyền quyết định.”

"Em , em ."

Hiểu Nam đến bên cạnh giường, vẻ mặt u ám phụ nữ của mệt mỏi ngủ. Khánh Toàn , khi sốc tâm lý, Nhã Lan sẽ cảm thấy đầu đau buốt, nhẹ thì rơi trạng thái ngủ mê man, tỉnh dậy sẽ quên hết thứ. Nặng thì thời gian sẽ lâu hơn.

Anh xuống bên cạnh, vuốt ve gương mặt khắc sâu trong tâm trí . Miệng lẩm bẩm: "Em khó chịu lắm ?”

Nhã Lan khó chịu gạt ngón tay của khỏi mặt, miệng càu nhàu: "Em Đã là cho em về nhà ngủ, bế em dọc hành lang, ngày mai tất cả sẽ đồn là em câu dẫn ."

Hiểu Nam phì . "Được , đợi Khánh Toàn tới kiểm tra cho em, xong chúng sẽ về nhà."

***

Loading...