Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:59
Lượt xem: 179
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ồ!” Nhã Lan cố chịu đựng cơn nhói đau ở đầu, sắc mặt hết sức thản nhiên đáp: “Tôi nhớ quen nào đê tiện như thế!”
Ái Thanh thấy biểu hiện bình tĩnh của Nhã Lan thì cam lòng, cô nắm lấy cánh tay Nhã Lan, móng tay sắc nhọn như mũi d.a.o cố ý chọc , như đ.â.m thủng lớp áo dày cô đang mặc. “Anh Nam dạo thế nào , mau cho điện thoại của !”
“Tôi cũng ai tên Nam!” Nhã Lan vung tay thoát khỏi bộ vuốt của cô ả, nhấc chân bước về phía Hải Diệp.
Lúc hải Diệp đang khoanh tay mặt cặp đôi . Ả đàn bà tái mặt nép n.g.ự.c gã đàn ông, run giọng gọi: “Chị Diệp!”
“Ôi tưởng ai, hoá là cô !” Hải Diệp ôm bụng . “Tôi tưởng là cao nhân nào hoá là quen!”
Nói cô sang gã đàn ông vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may thành vợ . Về nhà sẽ ngay với cha báo huỷ hôn, mang tiếng chia rẽ uyên ương. Cho hai tự do đến với . Là ai chứ cô thì hợp với lắm.”
Cô ả tỏ hoảng sợ kéo cổ áo gã đàn ông, mắt Hải Diệp đầy thách thức: “Chị Diệp, em cố ý phá hoại chị…”
“Khỏi cần , thương hại cô còn hết á, một năm phá thai ba , còn đang điều trị bệnh lậu, chẳng khỏi . Thật tội nghiệp!”
Gã đàn ông lập tức đẩy ả nhân tình trong lòng , sắc mặt cực kỳ khó coi. “Cô…”
“Anh nhớ chăm sóc cho cô , nhà dù gì cũng chút tiếng tăm, chẳng lẽ bao dung nổi một con đàn bà yếu đuối, bệnh tật!” Hải Diệp trào phúng xoay Nhã Lan, đáy mắt đỏ lên trực , nhún vai thở dài: “Tớ lỡ đánh ghen, vụ thôi bỏ!”
“Thật hung dữ!” Ái Thanh xen : “Cả bữa tiệc vì cô mà mất vui đấy!”
Lúc những xung quanh mới lầm rầm bàn tán, kín đáo chê gã đàn ông hưởng, một cô gái môn đăng hộ đối như thế cần, quan hệ với một ả gái làng chơi.
“Ồ ai đây nhỉ? Vui thôi chứ đừng vui quá, mồm cô, cô tự quản, để nó chơi xa mất mồm!” Hải Diệp nể nang thẳng mặt khiến Ái Thanh nhất thời dám lên tiếng. Ánh mắt cô hiện lên chút lo lắng bạn . Con đàn bà là nguồn cơn bi kịch của Nhã Lan, chẳng hiểu xuất hiện ở đây, rõ ràng Hiểu Nam xử lý cơ mà.
“Cô cá tính hơn bạn đấy!” Ái Thanh mỉm cố lấy chút mặt mũi: “Khoẻ ?”
“Tao cảnh cáo mày, để Nhã Lan yên!” Hải Diệp đỏ mắt đe doạ. Cô gương mặt vẫn còn hết sốc của gã đàn ông, nhắc nhở: “Nhớ rõ lý do huỷ hôn với cha đấy!”
Hải Diệp dứt lời cũng kéo Nhã Lan rời khỏi, hai rẽ tiệm bánh ngọt tự chọn gần đó. Nhã Lan xung phong nhận nhiệm vụ lấy bánh. Cho dù vẻ ngoài cô đang cố tỏ như chuyện gì, nhưng đôi tay run rẩy tố cáo tất cả nội tâm ngập tràn bão tố.
Chiếc kẹp đưa đến cả chục vẫn gắp nổi cái bánh nào, mắt nóng hổi nhòe lệ, môi run run bật . Cuối cùng Nhã Lan dứt khoát dùng tay trực tiếp nhặt bánh chất đầy đĩa.
Hai chọn vị trí bên cửa sổ xuống, ngập ngừng . Nhã Lan cụp mắt liên tiếp nhặt những chiếc su kem ngọt ngấy nhét miệng, cơ hàm hoạt động, nước mắt cũng theo đó chảy ngược trong.
“Lan, ?” Hải Diệp thử thăm dò.
“Hử, bánh ở đây ngon, nên lãng phí.” Nhã Lan nén nước mắt lớn giọng nhắc nhở.
Hải Diệp kẹp một miếng bánh sườn bò, định đưa nó miệng thì đối diện chợt cất tiếng: “Cậu từ hôn là đúng, đối với loại đàn ông như tuyệt đối thể tha thứ!”
“Cậu vì chuyện ?”
“Ừ, tớ ngờ dũng cảm thế, xúc động tý thôi.” Nhã Lan đổ thừa.
“Lúc nãy chuyện với đó, cô ?” Hải Diệp chăm chú Nhã Lan.
“Ai?”
“Con mụ tớ hung dữ.”
“Ừ, tớ cũng đang hỏi nè. Cô tên là Ái Thanh, quen tớ đấy, mà tớ nhớ cô , xem cô cũng quen , ai ?” Nhã Lan nắm chặt bàn tay hỏi Hải Diệp.
“Vậy ?” Hải Diệp thực sự tin tưởng lời của Nhã Lan, nhưng lòng cô còn trăm bề ngổn ngang, nên cũng chẳng sức mà truy cứu đến cùng, đành gật đầu: “Đó là một ả đàn bà tư cách đàng hoàng, gặp nên tránh xa cô .”
“Ừ!” Nhã Lan đau khổ : “Việc tớ kết hôn cùng Hiểu Nam, ngoài cha hai bên, ít .”
“Là do thôi, Nam mở rộng còn cho, là kết hôn hợp đồng nên loan rộng, ly hôn cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của . Sao hối hận ?”
Nhã Lan thở dài: "Nửa nửa ."
"Nghĩa là ?” Hải Diệp ngạc nhiên hỏi.
"Ôi, hiểu ." Nhã Lan bóp trán, bàn tay của , vị trí đeo nhẫn vẫn trống trơn, cũng thế, cả bây giờ cũng , giống như cô đang là một kẻ trộm.
“Nhiều khi tớ cũng hiểu, yêu Nam như , cho dù là kết hôn giả thì cũng nên cho cả thiên hạ là bà chủ của tập đoàn Trần Gia chứ, huống hồ hai bác và Nam cũng mến mà…”
“Thôi đừng nữa.” Nhã Lan cắt ngang lời Hải Diệp: “Sao gã đàn ông đàn bà khác?”
Hải Diệp khinh bỉ : “Công ty nhà chỉ còn cái vỏ rỗng, lợi dụng cha tớ để cứu vãn. Chưa cưới đòi cha tớ lập di chúc, điên ?”
“Còn loại đó?”
“Có chứ, tớ mới cho điều tra , đến đây còn mang theo nhân tình, định bắt chước các ông lớn bao nuôi tiểu tam, tớ làm lớn chuyện để dễ ăn với cha , nào ngờ chẳng cần làm gì nhiều.” Hải Diệp uống một ngụm nước lớn mới tiếp: “Tìm một để lấy thật là khó khăn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-29.html.]
“Ở một chẳng sẽ ? Thôi đừng lấy chồng!” Nhã Lan thẳng mắt Hải Diệp khuyên nhủ.
“Hôm nay lạ lắm nhé, con mụ Ái Thanh còn gì với ?”
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Nhã Lan bình tĩnh tỏ như chẳng chuyện gì xảy đáp: "Cô nên gì với tớ? Cậu thử ví dụ xem nào."
"Tớ , rõ ràng từ lúc gặp cô xong khác, cho tớ , tớ giúp gì nhất định giúp!”
“Đừng cho Nam hôm nay tớ gặp cô , là giúp tớ .”
“Cậu…” Hải Diệp khiếp sợ: “Cậu nhớ chuyện ?”
Nhã Lan khẽ gật đầu.
Hải Diệp trợn mắt, tay che miệng chặn tiếng thét: “Cậu, sớm, …”
“Tớ đòi quyền nuôi Khải Dương.” Nước mắt Nhã Lan thi chảy .
“Lan, tớ , tất cả chỉ là hiểu lầm, giờ nhớ , tình huống cũng khác là mấy, cứ coi như chuyện gì, Khải Dương vẫn là con trai , Nam là chồng …”
“Những đau khổ thời gian qua của tớ, chỉ một câu là thể coi như chuyện gì ? Diệp, tớ đau lắm, tớ khó chịu.” Nhã Lan gục mặt xuống bàn nức nở .
Ngay lúc , một giọng nam tính đầy lo lắng vang lên: “Gặp chuyện gì ?"
Nhã Lan giật , ngừng , ngước mắt lên . Người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest thiết kế riêng, đôi mắt thâm sâu đang cau mày xuống.
Không nhận câu trả lời, Hiểu Nam đỡ vai Nhã Lan kéo cô dậy, nghiêm giọng hỏi: “Ai bắt nạt em, xem?”
Nhã Lan gạt tay Hiểu Nam , sang với Hải Diệp: “Tớ về đây.” Nói xong liền bước bên ngoài .
Hiểu Nam khó hiểu Hải Diệp như hỏi nhưng cần đuổi theo Nhã Lan, Hải Diệp hiểu ý giơ điện thoại lên chỉ màn hình, gật đầu vội bất an đuổi theo cô.
Nhã Lan , tới bên ngoài thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đậu bên vỉa hè, cô bước đến mở cửa xe, ghế phía . Hiểu Nam phía bên , ôm lấy cô lo lắng: “Đừng làm sợ, , chuyện gì?”
Đáp chỉ tiếng của trong lòng. lúc điện thoại trong túi rung lên, Hải Diệp nhắn tới một dòng tin ngắn gọn: [Lan nhớ tất cả , Ái Thanh trở về.]
Hiểu Nam xem xong, mắt cũng mở , đầu óc bỗng choáng váng lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột : "Bà xã, xin , ngàn xin em, xin em hãy gì , đừng làm sợ."
Nhã Lan ngẩng đầu, vén mái tóc rối bù đang chọc mắt đàn ông mặt nghẹn ngào : "Lời xin của , xóa nỗi đau trong tim em, bù đắp thời gian Khải Dương nhận tình yêu của ?"
Nói xong, cô nắm lấy cổ tay đưa lên miệng cắn thật mạnh, vị má.u tanh nồng cứ thế tràn miệng, chảy xuống cằm nhỏ thành giọt vô cùng đáng sợ.
Hiểu Nam kêu rên lấy một tiếng, cánh tay còn vẫn kiên trì ôm lấy cô, tựa cằm đôi vai gầy run lên theo từng nhịp thở. Cử chỉ của càng khiến Nhã Lan đau lòng hơn, cô nhả cánh tay của , gào thảm thiết. Không gian trong xe bỗng trở nên thê lương từng .
Cô hồi lâu, giống như nỗi uất ức đều theo dòng nước mắt trôi ngoài, tiếng nhỏ dần im hẳn. Trời khuya, đường phố còn một bóng , chiếc xe vẫn im lặng đậu ở đó như chẳng hề ý định rời .
“Về nhà .” Nhã Lan khàn giọng: “Nhà của .”
“Được. Chúng về đó.” Hiểu Nam mở cửa, tay vẫn ôm theo cô bước ngoài tiến về phía ghế lái , cứ thế khởi động xe lái .
Nhã Lan ở trong lòng như một con búp bê mặc điều khiển, ánh mắt vô hồn vô định về phía .
***
Căn hộ của Nhã Lan hơn tháng nay ở nên hiu quạnh. Đèn bật lên, cô liền động, tụt xuống khỏi tay về phía phòng lấy quần áo thẳng nhà vệ sinh, cứ thế vòi nước lạnh. Cơ thể run lên dữ tợn nhưng cái buốt lạnh thể bằng cái lạnh trong lòng cô.
Đột nhiên cánh cửa bật mở, Hiểu Nam xông thô bạo cởi bỏ bộ quần áo ướt cô đó nhanh chóng choàng khăn ôm . Phòng bật điều hòa, đàn ông ôm chặt cô trong lòng, cơ thể hai run rẩy theo tiết tấu của .
“Đừng hành hạ như , em đánh , mắng đều chịu , nhưng xin em, đừng làm thương, sợ hãi, một thôi là quá đủ .”
“Em , khi em mắc chứng bệnh suy thoái chất trắng, não thể vì tổn thương mà mất trí bất cứ lúc nào hoang mang. “
“Anh chăm chỉ kiếm thật nhiều tiền, tìm bác sĩ giỏi nhất, loại thuốc nhất giúp em khỏe mạnh. Anh làm … nhưng em vì mà trong phòng sinh chạm tới ranh giới của tử thần, tự hứa với chính sẽ bao giờ để em nữa, nhất định để em một cuộc sống hạnh phúc, biến mơ ước của em thành hiện thực.”
“Chỉ là ông trời trêu ngươi, lẽ em quá hận , nên mới lựa chọn quên , làm khổ em quá nhiều nên mới quên sạch kỷ niệm của chúng .”
“Em quên, giúp em xây kỷ niệm, dựng ước mơ, mỹ hơn. Em xem, chúng bây giờ như những gì em từng mong ?”
“Lan, yêu em, cho dù tình yêu của là ích kỷ, là xa, cũng thể để em rời xa . Chấp nhận , tha thứ cho . Được ?”
“Em chấp nhận , tha thứ cũng , nhưng nhất định rời xa …”
Hiểu Nam cứ ôm cô lải nhải, mặc cho trong lòng mệt mỏi từ bao giờ. Anh vuốt ve gương mặt còn đọng vệt nước mắt của cô, ánh mắt nhu hòa bỗng trở nên nguy hiểm.
Con đàn bà đúng là mạng lớn.
***