Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:58
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong khi Hiểu Nam chuẩn bữa trưa cho hai , Nhã Lan choàng áo bông dạo một vòng.

Ngôi nhà ba phòng ngủ và 1 phòng khách thông với phòng bếp kiểu lệch tầng. Một làm việc và 1 phòng nhiều máy tập thể thao. Nhã La thử một phòng ngủ khác. Phía cánh cửa là những món đồ chơi sặc sỡ, đây hẳn là phòng dành cho em bé. Cô bước , nhắm mắt , nỗi xúc động khó hiểu chậm rãi dâng lên.

Nhã Lan khó khăn hít thở, cô ban công, làn gió lạnh thổi tới khiến đầu óc vơi phần nào choáng váng. Có lẽ cô quá để ý tới chuyện đứa nhóc.

Đứng một lát, Nhã Lan nghĩ thoáng hơn bước trở , mỉm đàn ông đeo tạp dề đang loay hoay trong phòng ăn, tay bận rộn quấy xoong đồ ăn bếp. Hương thơm hấp dẫn bay khắp nơi. Bụng cô bất giác kêu ọp ẹp.

“Sao em ngủ một lát .”

Cô bước vòng tay ôm từ phía , tai áp tấm lưng rộng lắng nhịp đập mạnh mẽ, vững vàng.

Hiểu Nam cánh tay trắng trẻo đang ôm lấy eo , mỉm hạnh phúc. Anh thả đôi đũa trong tay xuống, đặt tay lên tay cô dịu dàng hỏi: "Em tâm sự?"

"Không . Em chỉ ôm một chút thôi.” Nhã Lan nghẹn ngào đáp.

Hiểu Nam vỗ nhẹ tay cô an ủi: "Được , bà xã làm nũng ông xã. Chúng ăn tính nhé."

Nhã Lan đàn ông mặt dày cho ngượng chín mặt. Cô rụt tay giận dỗi liền đột ngột xoay bắt lấy bế thốc lên đặt mặt bàn ăn phía .

“Không là đang quyến rũ ? Ông xã hấp dẫn ?”

“Không…”

“Hả?” Anh ghé , ánh mắt loé lên tia nguy hiểm: “Chỗ cũng mới lạ đó!”

“Anh Nam, em thấy…”

“Ọp ẹp…” Bụng cô lên tiếng phản bác.

Hiểu Nam hôn lướt qua môi cô đó bếp: “Chờ !”

Nhã Lan tụt xuống khỏi bàn ghế chống tay .

Hiểu Nam bê bát phở bò nóng hổi : “Em thử xem thế nào, nước dùng tách hết mỡ ngấy.”

“Cảm ơn !” Nhã Lan nhận lấy, im lặng ăn, thỉnh thoảng liếc đối diện. Đây là bữa ăn đầu tiên của họ ở mái ấm bao năm xa cách.

***

“Em ?” Hiểu Nam dọn dẹp xong trở về phòng thấy Nhã Lan cau mày giường quấn chặt chăn.

“Đầu em, chỗ , đau ạ!” Cô nhỏ giọng đáp, mắt vẫn nhắm nghiền.

Hiểu Nam đỡ lấy đầu cô, những ngón tay mảnh khảnh luồn trong mái tóc đen óng ả khẽ mát xa. "Có thoải mái hơn chút nào ?”

“Ừm!” Nhã Lan nhẹ giọng trả lời xoay nép .

Người đàn ông ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, xuống bên cạnh.

***

Ngày hôm , Nhã Lan ánh nắng sáng chói chiếu qua cửa kính gọi tỉnh. Cô nheo mắt , đến khi mắt thích nghi với ánh sáng, mới bàng hoàng nhận trời sáng từ lâu.

Thôi xong, muộn !

Ngày đầu khai xuân cô làm muộn?

Nhã Lan vội vã xuống khỏi giường, một lát tươm tất chạy khỏi phòng ngủ.

“Em ?”

"Đi làm." Cô sửng sốt đồng hồ treo tường : “Sao giờ còn ở nhà?”

"Anh chờ em dậy!”

“Muộn mất !” Cô ỉu xìu .

“Chiều nay khai xuân!” Hiểu Nam thờ ơ .

“Thật?”

“Ừ! Anh đổi lịch.”

"..." Nhã Lan câm nín chỉ thầm mắng yêu: Mẹ nó sớm.

***

Hai ngoài ban công, tận hưởng ánh nắng ấm áp hiếm hoi của mùa Đông. Nhã Lan sách, Hiểu Nam làm việc laptop. Cảnh tượng hết sức yên bình.

Nhã Lan gấp sách , chống tay cằm ngắm bên cạnh. Anh đang cúi đầu chăm chú quan sát dữ liệu chạy màn hình, ngón tay thon dài lướt nhanh bàn phím, hàng mi dày rũ xuống, mũi cao, môi mọng, đường nét tuấn, mắt.

Thật ngon miệng, ngon mắt.

Cô vươn tay nhặt một quả nho đưa miệng . Một quả tiếp một quả. Miệng chẳng mấy chốc phồng lên kịp nhai. Lúc đàn ông mới ngừng tay liếc cô.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên sườn mặt trai. Người đàn ông choàng tay cố định gáy cô áp môi, nước nho ngọt ngào theo đó truyền sang.

Cứ thế, yên bình và hạnh phúc, giống như gom tất cả mong ước của Nhã Lan bù đắp thời gian .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-28.html.]

***

Sau khai Xuân. Cuộc sống của hai bắt đầu trở nhịp điệu gần như . Mỗi ngày, Hiểu Nam đều đưa đón Nhã Lan làm. Cuối tuần, cả hai về nhà ông Trần chơi cùng Khải Dương.

Thỉnh thoảng, gia đình nhỏ sẽ chuyến dã ngoại ở vùng ngoại ô. Còn hầu như là thế giới hai . Đôi khi Nhã Lan vẫn những cơn đau đầu thoáng qua làm phiền, nhưng nhanh cô cũng còn để ý đến nó nữa.

Hai cùng làm việc nhà, cùng giải quyết chuyện công ty, cùng chia sẻ những điều thú vị, như những kẻ ngốc. Đôi khi còn xem một bộ phim hoạt hình để sảng khoái, chọn một bộ tình cảm sướt mướt kiếm cớ dựa đàn ông cạnh lau nước mắt vai áo .

Có lẽ, cuộc sống hạnh phúc mà Nhã Lan mong chờ chính là thế đây, ai đó sẽ khi cô khi cô .

***

Hôm , giờ làm việc, Nhã Lan nhận một cuộc điện thoại từ Hải Diệp. “Này, tớ dạo cuối tuần bận. thứ năm chắc là rảnh, với tớ đến một chỗ nhé!”

“Đi ?”

“Cứ !” Nói Hải Diệp tắt điện thoại cái rộp.

đàn ông bên cạnh, chần chừ giây lát mới lên tiếng.

“Anh, ngày em cùng Hải Diệp. Một đến chỗ hẹn nhé!”

Tròng mắt chuyển từ màn hình ti vi sang mặt cô: "Ừ, cũng ."

Cô đặt điện thoại lên bàn, ôm lấy cánh tay : “Hay Là cùng em?"

Hiểu Nam rút cánh tay khỏi cái ôm của cô, : "Anh thể huỷ buổi hẹn.”

Mặc dù nhưng chút gian riêng nên mới thôi.

***

Vừa tan làm, Nhã Lan nhận cuộc gọi của Hải Diệp. Cô báo 30 phút nữa sẽ tới sảnh công ty của họ.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

vẫn đang thành nốt công việc, chút áy náy : "Em đây, Hải Diệp đang đợi em ở ."

Hiểu Nam kéo cô tới gần lên đùi dặn dò. "Không uống rượu."

Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Anh cùng em ?"

"Hôm nay bận mà, em chơi vui vẻ nhé!”

"Vâng..." Che đậy sự thất vọng trong mắt, Nhã Lan dậy vẫy tay với : “Tạm biệt, em sẽ về sớm!”

Vừa tới sảnh Nhã Lan thấy Hải Diệp, cô đang cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ rực của . Thấy cô, Hải Diệp đẩy gọng kính râm lên trán gật gù: “Khí sắc khá đó, Nam chăm sóc chứ?”

"Đi ?” Nhã Lan trả lời câu hỏi của Hải Diệp, trực tiếp tới mở cửa ghế phụ .

Hải Diệp chỉnh trang quần áo, vuốt mái tóc của chút mất tự tin hỏi: “Cậu thấy tớ ?”

“Đẹp! Rất !”

Nhận lời nhận xét của Nhã Lan, Hải Diệp thở dài vị trí ghế lái khởi động xe: "Được , thôi."

Chiếc xe vèo một cái biến mất.

Hiểu Nam chiếc xe thể thao rời mặt, cau mày rời khỏi cửa kính chỗ gọi một cuộc điện thoại. Có vẻ như cần thành công việc nhanh hơn. Giao vợ cho Hải Diệp bỗng cảm thấy gì đó bất an, khó chịu.

Trên xe, Nhã Lan sang hỏi Hải Diệp: “Cậu vẫn với tớ, chúng ?”

Hải Diệp đưa tay vuốt ngược mái tóc , mắt về phía thờ ơ : "Đi đánh ghen!"

“Tớ cho , nhất định với tớ, để tớ dạy cho , là phụ nữ thì cần đánh ghen như thế nào!”

"Hả, , đánh ghen?”

Hải Diệp chút xúc động, chân ga vô thức tăng lực, chiếc xe bay như mũi tên. Nhã Lan sợ hãi đến mức thắt dây an , hét lên:

"Ê ê, mau dừng xe, để tớ gọi lái thuê xe tới."

“Cậu quên tớ là tay đua ?” Hải Diệp chẳng hề ý định nhường tay lái cho khác.

Hai tranh cãi đến tận một nhà hàng lớn ở ngoại thành. Nhã Lan theo Hải Diệp trong. Họ lên một hội trường tiệc lớn. Hướng của Hải Diệp là một cặp đôi đang âu yếm giữa một đám .

“Nhã Lan, là cô ?” Đột nhiên một bắt lấy cánh tay cô kéo .

Hải Diệp sang : “Cậu đợi ở đây nhé, xem !”

Người phụ nữ xuất hiện Nhã Lan từ xuống mỉm giễu cợt: “Cô tranh đoạt đàn ông với , cô hạnh phúc chứ?”

“Tôi quen cô ?”

“Còn bày đặt bộ dáng nữa?” Người phụ nữ cay độc .

"Thực sự cô!” Nhã Lan để ý đến cô , tới chỗ Hải Diệp.

"Vậy ? Để cho cô ." Cô ả ghé tai Nhã Lan : “Thư ký riêng của Nam, Ái Thanh, là cho cô ở nhà quan hệ bất chính với đàn ông khác đến mức chửa hoang…”

Ngay khi Nhã Lan tên của , nhắc đến chuyện chửa hoang, trí nhớ của cô dường như kích hoạt.

***

Loading...