Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:57
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhã Lan mang theo loại tâm trạng phức tạp lặng lẽ lật qua album ảnh. Trong đầu cô là gương mặt non nớt của Khải Dương, ngây thơ đáng yêu, khát khao tình , hơn hết, nó giống Hiểu Nam. Lòng cô trào dâng lên một loại linh cảm vô cùng mãnh liệt, thằng bé và Hiểu Nam quan hệ khăng khít với .

Như , của Khải Dương đang ở ?

Bàn tay cô mang theo sự hồi hộp trải dài qua từng bức ảnh. Từ khi Khải Dương còn sơ sinh, tập lẫy, tập bò, lững chững , ngay cả khi ốm đau dán miếng hạ sốt, thậm chí cả những lúc ngủ… Hầu như quyển album là một cuốn phim chân thực diễn tả quá trình lớn lên của nhóc. Trái tim Nhã Lan run rẩy một cách kỳ lạ. Cô đột nhiên trở thành kế của một đứa trẻ, vì tức giận cô đau xót nhiều hơn. Tại thế?

Bỗng một cái ôm ấm áp choàng lấy cô, Nhã Lan hoảng hốt ngước mắt lên. Hiểu Nam nhấc cả cô cùng quyển album lớn đặt lên đùi , đó mới : “Anh thấy em tập trung quá nên gọi, Dương ngủ cùng em, nhưng đuổi sang với ông bà .”

“Nếu như Khải Dương là con của bạn , chắc chắn em sẽ cho rằng thằng bé là con phụ nữ khác đấy, giống quá!” Nhã Lan thở dài thử thăm dò.

“Em đầu tiên như , thực Dương nhiều nét giống của bé hơn.” Hiểu Nam bật , trong mắt giấu nổi tia hạnh phúc: “Em thích thằng bé ?”

“Nó con thật ?”

“Thằng bé là con của chúng !”

“Ồ!” Nhã Lan ẩn ý : “Anh vẻ thích trẻ con nhỉ? Nhiều sẽ đủ kiên nhẫn để chăm sóc một đứa trẻ con của ?”

“Nếu là con do em sinh , luôn đủ kiên nhẫn.” Hiểu Nam thở tai cô một luồng ấm vị rượu thuốc: “Em nghĩ , nếu như chúng sinh thêm một đứa nữa!”

Anh ôm chặt lấy vòng eo cô, đặt cằm lên vai đưa chiếc lưỡi hư hỏng chạm làn da mỏng manh ở cổ tiếp tục quấy nhiễu dòng suy nghĩ của Nhã Lan. "Em thấy , năm nay hợp tuổi cả hai chúng đấy!"

Nhã Lan nghiêng đầu liếc một cái: "Em luôn thấy gì đó khác lạ, nhiều chuyện mới xảy mà em cảm giác như từng trải qua , đây giác quan thứ sáu nhỉ."

“Cuộc sống vốn diệu kỳ, muôn màu muôn vẻ. Chỉ khi từng nếm đủ cay đắng, mặn ngọt mới trân trọng những giây phút yên bình . Chắc là em xem nhiều phim nên đôi khi gặp những tình tiết giống như thế đó!”

Nhã lan nữa bức ảnh cuối cùng trong cuốn album, chắc là mới chụp gần đây. Cậu nhóc Khải Dương mặc một bộ áo dài cách tân, tay là sấp phong bao lì xì vàng bên gốc đào, cánh hoa bay theo gió rơi lả tả, gương mặt nhóc tươi thẳng máy ảnh. Đẹp tựa tiểu thần tiên, thể yêu quý.

Nhã Lan lưu luyến khép cuốn album.

“Có lẽ em quá nhạy cảm!”

Hiểu Nam bật , mở album chỉ bức cuối cùng ghim ở bìa: “Em xem ai đây?”

Nhã Lan bức ảnh mà đang chỉ , đó là một bức ảnh sinh nhật, nhân vật chính là một cô nhóc dáng vẻ ngờ nghệch đáng yêu, bên cạnh là thanh niên cao gầy.

“Em ai đây ?”

“Anh vẫn còn giữ bức ảnh ?” Đương nhiên Nhã Lan , đó là khi nhà cô còn ở khu tập thể cũ đó, Hiểu Nam kèm cô học, sinh nhật là ông nội và bà Trần cùng tổ chức. Một chiếc bánh kem tự làm, cùng chiếc mũ từ bìa carton Hiểu Nam dùng sáp màu trang trí. Giờ ngẫm mới thấy, hai quả nhiên duyên phận.

Hiểu Nam quan sát tỉ mỉ phản ứng của Nhã Lan, đó hôn hõm cổ cô trách móc: “Em thất thần, đáng phạt.”

Nụ hôn bất ngờ của khiến cô rụt vai rùng né tránh, cố hỏi thêm: “Anh Nam, em xem, hồi bé tuy chê em ngu ngốc, nhưng cũng thích em ?”

“Em đoán xem!” Anh cố tình để một vết han hồng nơi cổ cô, bàn tay luồn trong áo chạy loạn xạ.

“Nè, đây là nhà cha đó!”

“Hôm qua khai xuân ở nhà ông bà ngoại, hôm nay là ở nhà ông bà nội, hợp lý quá còn gì, chắc chắn cuối năm nhà tin mừng!” Hiểu Nam cầm cuốn album đặt mặt tủ, nghiêng ôm cô xuống giường.

Nhã Lan đàn ông mắt, cắn môi. Dường như vẫn còn nhiều điều đang che giấu cô. cũng chẳng , thời gian còn dài, cả một đời cô sẽ dùng để tìm hiểu về .

Tiếng điều hòa ì ì chạy, tiếng hoan ái kìm nén ngắt quãng vang lên. Lúc lâu căn phòng mới im ắng.

Nhã Lan nghiêng sang một bên, đầu cô đau như bổ .

Khoảnh khắc hai gần gũi xong, ánh mắt cô nhòa , dường như một hình ảnh vô cùng quen khác xuất hiện.

Đó là Hiểu Nam và một phụ nữ, như là cô như là khác…

Hiểu Nam liếc cách giữa hai , hài lòng vươn tay kéo cô sát lòng . Tấm lưng thon gầy của Nhã Lan chạm vòm n.g.ự.c ấm áp, cả trốn trong phạm vi bảo vệ của bao thấp thỏm cũng chợt lắng xuống.

“Ngủ , chúc bà xã ngủ ngon!” Hiểu Nam khẽ đó nhắm mắt , chẳng bao lâu thở đều đều.

Nhã Lan vẫn tài nào ngủ nổi, cô lắng nhịp tim mạnh mẽ của cựa . Đột nhiên giọng của đàn ông vang lên khiến cô giật thót : "Đừng động đậy, em đang gọi con thú hoang của dậy đấy, cố ngủ nếu thể đảm bảo điều gì sẽ xảy tiếp theo."

Chỉ một câu liền khiến cô sợ hãi nhanh chóng nhắm mắt im chẳng dám nhúc nhích. Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô cũng ngủ lúc nào . Hiểu Nam đang ngủ trong vòng tay, hôn lên thái dương cô đó cũng nhắm mắt , khóe miệng vẫn còn treo nụ mãn nguyện.

***

Trải qua vài ngày sống cùng Khải Dương, cuối cùng Nhã Lan một quyết định quan trọng, cô chấp nhận việc trở thành của nhóc, dần dần cách của việc chấp nhận và nguyện ý xóa nhòa, đến khi hết kỳ nghỉ lễ, trở thành niềm tự hào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-27.html.]

Buổi tối khi Hiểu Nam và Nhã Lan trở công ty, nhóc nằng nặc đòi ngủ cùng hai . Nhìn tình địch bé nhỏ chen giữa, Hiểu Nam hậm hực nghiêng tránh sang một bên làm nhiệm vụ gãi lưng và kể chuyện phục vụ cho hai con.

Khải Dương ôm lấy cổ , cái miệng nhỏ chu lên thì thầm: “Mẹ ơi, hàng tuần về thăm con nhé!”

“Ừ, cuối tuần về, Dương Dương ở với ông bà ngoan nhé!”

“Vâng ạ, cần mua quà cho con , chỉ cần về là ạ.” Cậu nhóc rúc n.g.ự.c nhỏ nhẹ : “Dương Dương thích !”

“Mẹ cũng yêu con trai.”

Sáng sớm hôm , nhân lúc Khải Dương dậy, hai im lặng lẻn về. Bà Trần nắm chặt lấy tay con dâu bịn rịn nỡ buông. Nhã Lan miễn cưỡng chồng: “Cuối tuần con về mà, cha giữ gìn sức khỏe nhé!”

Người đàn ông ở vị trí ghế lái lắc đầu: “Mẹ còn chần trừ, Khải Dương dậy tha hồ dỗ nhé!”

Bà Trần nghẹn ngào mắng con trai: "Tại con tàn nhẫn như ?Mẹ buồn mà chẳng câu an ủi động viên nào. Hay con làm, để Nhã Lan ở đây với , con bé cần gì vất vả đến công ty cho thêm mệt?"

"Mẹ, thêm cháu nội ?”

Nghe thế, bàn tay của bà Trần vô thức nới lỏng: “Mẹ quên mất, xem đãng trí kìa, ông già, mau xem Dương dậy !”

Bà Trần kéo ông Trần vội vã bỏ nhà, lau nước mắt.

Nhã Lan bộ dáng của ho nhịn thành tiếng, làm thể nhận đây là mánh khóe của Hiểu Nam chứ!

“Phụ nữ luôn dễ dụ như !”

Nhã Lan bĩu môi, như là ý gì. Cô hừ mũi chẳng thèm chuyện với . Cả chặng đường vẫn cứ ngoài cửa kính cho đến khi chợt nhận khung cảnh khác lạ: "Anh đang ? Chúng về nhà ?"

"Anh đưa em đến một nơi .”

Chiếc xe băng băng chạy đường, xuyên qua những con phố náo nhiệt.

"Đi nào!” Hiểu Nam khỏi xe vòng sang bên ghế phụ mở cửa chờ đợi cô xuống xe.

"Hửm?” Nhã Lan đang lơ mơ ngủ hỏi :"Đây là ?"

Cô mở khóa an , vội vã bước khỏi xe, xung quanh. Hiểu Nam gì, nhưng nắm c.h.ặ.t t.a.y cô đưa cô trong tòa nhà chung cư cao cấp của tập đoàn Trần Thị, bước tới thang máy. Mặc dù Nhã Lan đang đưa cô nhưng cũng chẳng hỏi nhiều.

Thang máy dừng ở tầng 60, cả hai căn hộ 666.

“Em chút ấn tượng nào về nơi ?”

Nhã Lan một chút, nhún vai đáp: “Yên tĩnh, an ninh , chắc là đắt lắm!”

Hiểu Nam cau mày nhưng nhanh giãn . Anh bấm vân tay mở khóa cửa căn hộ.

Đây là nơi hai từng sống. Sau khi hai đổ vỡ, dám , một sống ở căn biệt thự bên hồ. Còn giờ? Chẳng gì nữa!

Mạo hiểm đưa cô về đây là vực dậy hạnh phúc ngay tại nơi nó gục gãy, là ý gì khác?

“Tách!” Đèn trong phòng khách bật lên. Trong nháy mắt ánh sáng làm khung cảnh hiện lên một cách rõ nét. Bài trí của căn hộ nét quen thuộc như trong suy nghĩ của Nhã Lan khiến cô chút kinh ngạc.

thể tin rằng sự trùng hợp đến như . Từ màu sắc kiểu dáng của ghế sofa, bàn nước, TV, phòng ăn, tranh tường, vật trang trí… và thậm chí vị trí cũng khác biệt là mấy.

Hiểu Nam cầm tới cho Nhã Lan đôi dép trong nhà, dẫn cô thẳng tới phòng ngủ của hai . Trên đầu giường là bức ảnh cưới. Nước mắt của Nhã Lan cứ thế xúc động trào một cách khó hiểu.

“Nam, em cố ý.Đây là nhà ? Anh làm điều từ khi nào ? Em tưởng sống ở chỗ khác?”

Nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô, ảnh chỉ khẽ gật đầu.

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Anh thật xa, em thích ngôi nhà , chúng sẽ sống ở đây ?”

“Được chứ!”

Anh kéo cô ngã xuống giường, đôi môi lạnh cuồng nhiệt hôn cô, nuốt hết vị mặn chát của những giọt nước mắt : “Đừng , làm em , xin !”

“Em cố ý, chỉ là… chỉ là tự nhiên mà thôi!” Nhã Lan nức nở , bàn tay đẩy đầu của đàn ông n.g.ự.c .

Hiểu Nam nhân cơ hội cô chuyện, rướn lên cố định đôi tay nhỏ, nụ hôn càng thêm mạnh bạo hơn.

***

Loading...