Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:56
Lượt xem: 190
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thêm nữa thấy hai từ “ông xã” do chính cô gọi, Hiểu Nam như thôi miên, cả rơi trạng thái mê say chẳng khác gì nghiện, chầm chậm ghé , hai gương mặt sát gần bên , chóp mũi đều ngập tràn thở của đối phương.
Môi chạm môi, mềm mại, ngọt ngào.
Lúc đầu, Nhã Lan chút hổ trốn. Dù , cô gọi cô gọi, giữ lời hứa. Một tay Hiểu Nam giữ gáy Nhã Lan, nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt.
(Em định tả thêm chút thịt nhưng sợ mng nhiều ngán! Chỗ họ abc nhé!)
Nhã Lan thất thần ôm góc chăn tấm đệm dấu vết lạc hồng, khó hiểu sợ hãi ngập ngừng Hiểu Nam. Như cô đang nghĩ tới chuyện gì, ôm cô kéo lòng, đặt lên cái trán nhẵn mịn một nụ hôn.
“Em là phụ nữ đầu tiên và duy nhất của , cũng , là đàn ông duy nhất của em!”
“… nhưng, em…” Nhã Lan sợ tới bật : “Em, em từng gần gũi ai, tại …”
“Bà xã, , là đàn ông đầu tiên của em, đừng suy nghĩ lung tung, em !”
“Anh tin em thật ?”
Trái tim Hiểu Nam đau đến mức sắp thở nổi, cúi xuống, dùng nụ hôn trực tiếp cho câu trả lời, kìm lòng cô một nữa. Khi phụ nữ mệt mỏi ngủ , căn phòng mới trở nên yên tĩnh.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Trong bóng đêm, đàn ông nghẹn ngào , tiếng thành tiếng nhưng chứa đựng vô vàn nỗi đau, xen lẫn cả tia hy vọng.
***
Ngày hôm , Hiểu Nam xin phép ông bà và cha đưa Nhã Lan về nhà họ Trần. Quyết định của khiến tim ai cũng thắt lo sợ, nhưng sắc mặt vẫn cố tỏ thản nhiên tiễn hai rời .
“Con bé gặp chắt, sẽ giải thích như nào, thằng oắt Nam nôn nóng quá ?” Ông nội nhả làn khói trắng cuồn cuộn phiền não lên tiếng.
Bà Quỳnh cùng chồng theo chiếc xe rời , bàn nước trầm ngâm gì. Bà nội bỏm bẻm nhai trầu : “Nam chắc chủ ý, ông thấy cháu ông , mê đắm nó như , cho dù bây giờ Nam nó nhận nó từng sai lầm đứa con riêng với khác thì cháu ông nó cũng chấp nhận hết. Thằng Nam nó cao tay đấy!”
“Khà khà… bà nghĩ ? Thế chắt ruột mang tiếng là ?”
“Ông già , nghĩ nhiều làm gì, chúng nó hạnh phúc là , dưng cháu ông nó lựa chọn quên thời gian đó, đừng để nó nhớ là nhất!”
Ý tứ của bà cụ cũng là mong của tất cả . Vẻ mặt ai cũng đăm chiêu, tràn ngập nỗi bất an.
***
Khi cả hai trở về nhà họ Trần căn nhà vắng tanh, cô lo lắng hỏi: “Mọi ?”
Hiểu Nam mang va li hành lý của cô lên phòng , bật điều hoà, xuống ghế sofa, nhướng mày : “Chắc là lên chùa!”
“Sao em căng thẳng ?” Anh vỗ vị trí bên cạnh hiệu.
Nhã Lan khép nép xuống nghiêng đầu . “Cha chúng làm hợp đồng kết hôn giả thì ?”
“Hửm, bây giờ em vẫn còn nghĩ là giả?”
Anh nâng cằm cô lên nheo mắt tỏ nguy hiểm : "Hay là chúng làm thêm vài chục nữa để em nhớ thực sự trở thành của thì..."
“Được , em hiểu !” Nhã Lan che tay lên miệng , ngăn đàn ông hổ
tiếp tục những lời trêu chọc cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-26.html.]
Anh vẫn chịu từ bỏ, ép cô ghế sô pha vươn tay trừng phạt bằng trò cù lét đáng sợ. Nhã Lan ngặt nghẽo, vặn sô pha, hai quấn ngau càng ngày càng chặt.
Đột nhiên, đàn ông ngừng động tác, Nhã Lan khó hiểu đôi mắt sâu thẳm của . Giây tiếp theo, nụ hôn cuồng nhiệt bắt đầu. Bàn tay của Hiểu Nam kéo khoá áo của Nhã Lan xuống, mở , loáng một cái, mớ quần áo vướng víu cởi gần hết; đôi môi ướt át cũng rời khỏi môi cô và từ từ xuống.
Nhã Lan cuốn theo nụ hôn của , cả mê mị khẽ phát âm thanh mê . Một tay cô vò loạn mái tóc của , tay vuốt ve cơ n.g.ự.c của đàn ông qua lớp áo sơ mi. Từ từ xuống chạm khoá thắt lưng.
Ngay khi cả hai chuẩn thâm nhập thăm dò sâu hơn cơ thể , điện thoại di động để bàn reo lên, tiếng nhạc chuông đột ngột kéo chút lý trí của Nhã Lan. Cô nắm lấy tóc đẩy đầu của khó khăn thúc giục: "Anh điện ."
"Kệ nó!” Hiểu Nạm ngậm lấy nụ hoa nhỏ miệng hăng mút, ý tứ dừng .
ở đầu dây bên cũng chẳng chịu từ bỏ, tiếp tục gọi, cuối cùng Nhã Lan đành túm tóc lôi cái đầu ngang bướng của khỏi n.g.ự.c , lách dậy chỉnh trang quần áo, hất cằm hiệu cho mau trả lời điện thoại.
Hiểu Nam vò đầu thành một mớ hỗn loạn, thở dài. Sau khi bình tĩnh mới cầm điện thoại nhận cuộc gọi. Ngay khi kết nối, giọng trào phúng của bà Trần lập tức vọng : "Con trai, con hứa đưa con dâu về, hai đứa đang trốn ở thế hả?”
"Mẹ yêu !” Hiểu Nam gằn giọng đáp, nếu như gọi ohair bà Trần, lẽ cho một trận hoài nghi nhân sinh mất . “Tụi con đang phòng cất hành lý, sẽ xuống ngay đây.”
Nhã Lan chút hồi hộp Hiểu Nam, bộ dáng đúng kiểu cô dâu nhỏ đầu tiên về nhà chồng. Anh tắt máy, vén lọn tóc tai cô, thơm lên gò má ửng hồng giọng nỉ non: “Tối tiếp tục nhé, em xem !”
Theo ánh mắt của , Nhã Lan liếc xuống nơi nào đó, sắc mặt càng đỏ hơn khi trong đầu thoáng qua hình ảnh cấm trẻ em nào đó. “Anh, mau xuống nhà đừng để đợi.”
“Lan, một chuyện em qua ?”
“Chuyện gì?” Cô chút bất an hỏi.
“Anh một đứa nhóc, ừm, nuôi giúp một bạn . Cậu mắc sai lầm khiến vợ bỏ nhà , nên nhờ chăm sóc Khải Dương để tìm vợ.”
“Vâng.”
“Cậu nhóc dễ thương lắm, chắc chắn em sẽ mến nó.”
“Vâng.” Cô áy náy: “Em nhà mới trẻ con ? Nên mua quà, em lì xi ?”
“Được, thằng nhóc gặp em, nó thiếu thốn tình cảm cha nên thể sẽ chút nhiệt tình…”
“Vâng.”
“Đợi một lát nhé!” Nói Hiểu Nam vội phòng tắm đóng sầm cửa , Nhã Lan chút băn khoăn theo.
Mãi lâu hai mời xuống nhà. Vừa trông thấy Nhã Lan bà Trần vội dậy kéo cô khỏi Hiểu Nam dẫn tới bên cạnh . Một cái ôm nhiệt tình khác cũng bất chợt diễn cùng tiếng gọi ngập tràn niềm vui: “Mẹ ơi!”
Mặc dù Hiểu Nam nhắc nhưng Nhã Lan vẫn chút sửng sốt.
“Mẹ thật , hơn trong ảnh, cha giữ đúng lời hứa!” Cậu nhóc chu miệng nhận xét, đôi tay bé nhỏ sờ lên má của Nhã Lan chăm chú quan sát.
Cô nhóc, cảm giác khác lạ chợt dâng lên trong lòng, đây là nhóc đáng thương , nỗi chua xót bỗng trào dâng, vòng tay ôm lấy cơ thể bé nhỏ đặt đùi , mắt nhóc như đang thấy hình dáng quen của ai .
“Con , đường mệt ? Các cụ bên nhà khỏe cả chứ?” Ông Trần lập tức lên tiếng phá vỡ bầu khí xúc động.
Bà Trần cũng lo lắng phụ họa: “Sáng nay cha gọi điện chuyện với ông bà thông gia, thôi Nhã Lan cùng chuẩn bữa ăn nhé, chắc đói . Nói xong bà liền kéo cô khỏi nỗi nghi hoặc bước phòng bếp trò chuyện đủ thứ đời. Hai con vẫn hợp như , là khó thể ngừng. Đến khi ăn xong thì hai phụ nữ mới tạm dừng .
Nhã Lan phụ bà dọn dẹp phòng ăn liền đuổi ngoài. Bà Trần đưa cho cô cuốn album: “Con về phòng nghỉ , xem cái , ảnh chụp của Dương từ bé đến giờ đó, dễ thương.”
Nhã Lan về phòng, thấy ông Trần, Hiểu Nam và Khải Dương , khi vệ sinh cá nhân xong, cô mở cuốn album ảnh dày cộp chậm rãi xem.
***