Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:52
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhã Lan tò mò ngó xem, thì trong đó một thùng carton lớn chứa đầy pháo hoa. Anh khệ nệ bê , phát cho những xem, hò cùng đốt. Tất cả, già trẻ gái trai háo hức reo lên vui sướng.

Đối với họ pháo hoa lạ lẫm gì, nhưng mê tín một chút thì nó mang vận may, còn gì bằng năm mới tặng thứ , ai cũng cảm kích Hiểu Nam. Mọi liền phân công theo thứ tự đốt, thi xem quả pháo của ai lung linh hơn, ông bà nội của Nhã Lan cũng đều đánh thức lọ mọ mở cổng .

"Cháu chào ông bà, năm mới chúc mạnh khỏe, chúc mừng năm mới!" Hiểu Nam tới cúi chào họ, cũng đưa luôn hai cây pháo bông đang cầm trong tay. Ông bà nội lẳng lặng cầm lấy, khẽ gật đầu liếc Nhã Lan bên cạnh. Pháo bông đốt tiên, như đoá hoa lửa tuyệt , nở rộ khiến khung cảnh xung quanh bừng sáng, chiếu lên những gương mặt ngời ngời hạnh phúc.

Hiểu Nam tranh thủ lúc chú ý, liền hôn trộm lên má Nhã Lan, thì thầm: "Bà xã, yêu em."

Nhã Lan bật , bắt lấy bàn tay , nắm chặt. Sau đó hai lén lút lẻn về nhà .

“Anh ăn gì ? Em lấy xôi gà cho nhé!”

Hiểu Nam im lặng lắc đầu, tay vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y cô chẳng rời.

"Buông , em sẽ lấy cho thứ gì đó để ăn.”

"Anh chỉ ăn em.” Hiểu Nam ghé tai cô, ấm phả trêu chọc.

Nhã Lan đỏ mặt, lườm xoay lên lầu. Hiểu Nam lẽo đẽo theo . “Chúng sẽ ngủ cùng phòng ?”

“Nếu em đuổi ngủ riêng cha sẽ là em và …”

“Mặc !” Nhã Lan mở tủ dúi cho một bộ đồ ngủ nữ rộng nhất của cô trừng mắt lệnh, cắt ngang lời vô nghĩa của . “Anh đồ , tắm luôn cũng .”

Hiểu Nam ngoan ngoãn lời, cho dù hiểu cô giục tắm để làm gì.

Chưa đầy 20 phút Hiểu Nam run lẩy bẩy xuất hiện với cái đầu ướt nhẹp nhỏ nước.

Nhã Lan bên cửa sổ lũ trẻ con vẫn còn tung tăng chơi với những cây pháo sáng cuối cùng cổng, thấy động , bộ dáng của Hiểu Nam khiến cô giật vội dậy trách mắng: "Tại sấy tóc khô? Vừa năm mới cảm lạnh ? Máy sấy ở ngay tủ bên kệ gương, chẳng chịu quan sát gì cả."

Hiểu Nam Nhã Lan trùm cho một chiếc chăn lông to ấn xuống giường như đứa trẻ: “Anh yên đây, em lấy máy sấy tóc cho .”

Tiếng máy sấy vang lên bên tai hòa cùng giọng của Nhã Lan tựa như một bản nhạc đệm bình dị mà thương. Hiểu Minh mà mắt lim dim buồn ngủ liền cô vỗ mạnh đầu: “Xong , bên trong nhé, cấm lộn xộn, em cất máy tắt điện.”

Hiểu Nam nắm lấy bàn tay vuốt ve đầu , khẽ kéo khiến cô ngã lòng , mặt cô đột nhiên đỏ bừng, bộ dáng bồn chồn, nhịp thở chợt dổn dập, tim cũng đập nhanh hơn, như là đang hồi hộp. [Mình nên làm gì? Nên làm gì?] Nhã Lan cắn môi thầm hỏi.

Hiểu Nam từ phía , vòng tay ôm lấy eo cô, thở nóng bỏng phả , phì phò bên tai càng làm cho cô rụt cổ .

"Lan, bà xã… chúng là vợ chồng. Ngủ cùng thôi mà, em căng thẳng thế nhỉ?” Hiểu Nam siết chặt vòng tay, ngữ điệu gợi đòn.

Toàn Nhã Lan chợt cứng ngắc như bức tượng, quên luôn phản ứng, hai duy trì tư thế đó hồi lâu, đến khi cô cảm nhận rõ một bộ phận cứng rắn nào đó đang ngọ nguậy bên m.ô.n.g liền tỏ bối rối, gương mặt trong nháy mắt càng trở nên nóng hơn, nóng hơn cả nhiệt độ của cơ thể đàn ông phía lưng.

Thời gian từng chút trôi qua, Nhã Lan lo lắng nghĩ đủ loại tình huống. Cho đến khi một giọng từ tính khẽ vang lên bên tai: "Đừng căng thẳng! Anh sẽ làm gì khi em sẵn sàng. Ngủ nào, chúc bà xã ngủ ngon."

Nghe xong lời , tảng đá trong lòng Nhã Lan rốt cuộc cũng buông xuống, cô thầm thở phào, ngượng ngùng xoay , tìm một tư thế thoải mái trong lòng nhắm mắt , hít thở mùi hương nam tính, lắng nhịp thở dần chìm giấc ngủ.

"Chúc ông xã ngủ ngon." Trước khi ngủ , cuối cùng Nhã Lan cũng kịp câu vẫn luôn .

Chỉ bằng câu , trái tim vốn trống rỗng hơn ba mươi năm qua, đầu lấp đầy bằng sự mãn nguyện.

***

Sáng hôm , Nhã Lan và Hiểu Nam đánh thức bởi một tiếng hét thất thanh.

Chả là vì theo thói quen ở nhà cô, bà Quỳnh dậy sớm sẽ gọi con gái dậy cùng làm cơm. Lúc đó tầm 5 giờ sáng, bà mở cửa, bật điện lên, liền thấy con gái đang say sưa ngủ giường trong vòng tay của một đàn ông. Thế nên mới kinh hãi hét lên, đánh thức hai đang ôm ngủ dậy, đồng thời cũng kéo theo cha của Nhã Lan hớt hải chạy lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-23.html.]

Nhã Lan dụi mắt. Trước khi tỉnh táo phản xạ mà hét lên theo: “Sao ?”

Hiểu Nam chống tay dậy: “Cha, !”

Nhìn rõ giường hóa là con rể của chính , biểu hiện của hai liền đổi từ trạng thái sốc sang kinh ngạc, và cuối cùng là thở dài, vội đóng cửa, bỏ để câu : “Hai đứa nhanh xuống nhà nhé!”

Chỉ khi cha rời , Nhã Lan mới nhận rằng "bắt tại trận". Cô nhanh chóng tung chăn dậy, nhưng hai đang đan chân với , cứ loay hoay mãi càng cử động càng ngã dúi ngã dụi .

Nhã Lan đỏ mặt hỏi Hiểu Nam: “Anh thể nhấc chân ?”

“Hôn ông xã một cái!”

“Đừng mơ, em đánh răng, ai bảo ôm em ngủ?”

“Anh hi sinh thể để ôm em suốt đêm, em nên trả công mới chứ?”

“Đạo lý học ở đấy!”

Hiểu Nam nhanh như cắt ghé đầu hôn lên môi Nhã Lan một cái nhảy khỏi giường tới bên tủ quần áo: “Anh tự lấy phí cũng !”

Nhã Lan ngay giữa phòng thong dong cởi bỏ bộ đồ ngủ mặc bộ quần áo của chính , cơ thể gọn gàng rắn chắc cùng nơi ẩn chiếc quần tam giác… “Anh, nhà tắm…”

“Có ai khác ở đây ?”

“Em là khí ?”

“Em là chủ nhân của nó!” Anh nháy mắt xuống nhóc, mặt đổi sắc lòi đáng hổ làm Nhã Lan cứng họng.

"Em dậy ? Cha thể lên gọi tiếp đấy."

Nhã Lan tung chăn, bước xuống khỏi giường, chằm chằm mặt khóe miệng cong lên, tỏ rắn rỏi như một tay chơi đến mặt Hiểu Nam hất cằm: "Anh dám cởi hết quần áo mặt em ?"

"Ngay bây giờ ?" Hiểu Nam bỏ chiếc quần âu đang cầm tay xuống ghế, ngón tay luồn cạp quần tam giác hề ý sẽ dừng .

Nhã Lan nhanh chóng đưa tay lên che mắt một nữa dáng đẽ của đàn ông trong bộ dáng kín hở, thật vươn tay chạm thử.

Hiểu Nam mỉm , trêu cô nữa, nhặt quần âu lên tiếp tục mặc , khi xong xuôi, thậm chí còn thấy tiếng thở dài tiếc nuối của ai đó. Anh đến mặt cô, kéo đôi tay che mắt cũng như xuống, mỉm : “Đợi mấy hôm nữa sẽ cho em ngắm thoải mái!”

“Đi nào, cha đang đợi chúng !”

“Anh , em còn vệ sinh, ai bảo là em…” Cô đẩy chạy thẳng nhà vệ sinh bên cạnh đóng cửa , trốn luôn trong đó.

“Ừ, sẽ nữa, ngầm hiểu là , mở cửa cho với!”

***

Hai xuống lầu. Lúc cha Nhã Lan đang sô pha họ tay trong tay với vẻ mặt nghiêm túc.

Hiểu Nam tới mặt bọn họ áy náy : "Con xin , vì tối qua con đến quá muộn nên chào cha . Con chúc cha năm mới mạnh khỏe, vạn sự như ý."

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

"Ngồi xuống ." Cha của Nhã Lan lạnh lùng .

Bà Quỳnh bên cạnh huých tay chồng , Hiểu Nam mỉm : "Cha trách con, năm mới chuyện cũ, cha già, giờ chỉ mong hai đứa hạnh phúc!”

***

Loading...