Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:50
Lượt xem: 216

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Khóe miệng Nhã Lan cong lên, lộ một nét duyên dáng. Cô cúi đầu dám thẳng mắt , lưng bước . Hiểu Nam vòng một tay giữ lấy chiếc eo mềm, tay khác đưa nâng cằm cô lên, buộc cô mắt , kìm nén sự bồn chồn trong trái tim khàn giọng : "Chúng đang là cặp vợ chồng trẻ đấy!"

Mới xa vợ vài ngày mà cảm thấy giống như hàng thế kỷ, bao giờ cảm thấy cuộc sống khó khăn đến mức như . Lần đầu tiên bấy nhiêu năm cuộc đời, mong thấy cô, ôm cô lòng mạnh mẽ đến thế.

là chỉ khi mất con mới trân trọng. Người phụ nữ chính là mục tiêu sống của , chỉ cần thấy cô, trái tim liền ngập tràn hạnh phúc.

Nhã Lan buộc mắt , sự dịu dàng trong mắt ngay lập tức tràn sang, lấp đầy trong mắt cô, khiến cô si mê chìm đắm mãi trong đó. Thật chạm .

Hiểu Nam bộ dáng ngây ngốc của cô nhịn . Anh liền cúi đầu xuống hôn nhanh đôi môi gợi cảm mà chờ bấy lâu.

Trái tim Nhã Lan gần như nhảy khỏi lồng ngực, thở nam tính nặng nề phả lên mặt cô. Anh ôm chặt lấy cô trong lòng, bỏ qua tiếng ồ, phấn khích của qua đường.

“Lên nhà !” Nhã Lan hổ giấu mặt n.g.ự.c nhỏ.

“Ừ!” Hiểu Nam lập tức kéo theo vali và cô phăng phăng trở căn hộ.

Cửa mở, cả cơ thể Nhã Lan giữ lấy, áp cô vách tường bên cạnh. Cái lưỡi trơn trượt của mạnh mẽ len lỏi miệng cô, càn quét ngóc ngách, đầu lưỡi tham lam cuốn tất cả ngọt ngào, dụ dỗ chiếc lưỡi nhỏ cùng uốn lượn theo một vũ điệu kích tình riêng biệt.

Một lúc lâu , cuối cùng Hiểu Nam cũng rời khỏi đôi môi , vòng tay siết chặt ôm lấy cô lòng như khảm tận sâu trong tim, thở nặng nề, kìm nén bao khát khao. Anh dám hôn lâu hơn nữa. Sợ sẽ mất khống chế mà cô. Trong căn phòng chỉ còn những tiếng thở dày đặc.

Hiểu Nam cúi đầu hít hà hương thơm cô, khẽ thì thầm: "Lan, yêu em! Anh thực sự yêu em. Yêu hơn tất cả những gì ."

Lời của Hiểu Nam khiến Nhã Lan sững sờ. Nhịp tim cũng trở nên bất thường. Ẩm ướt môi nhắc nhở cô về những gì xảy đều là thật. Anh tỏ tình? Cô nên làm gì? Tất cả những điều đáng tin ?

Nhã Lan đẩy Hiểu Nam, lách , hỏi như một kẻ ngốc: "Anh ?"

Hiểu Nam mỉm , nhẹ nhàng hạ xuống môi cô một nụ hôn, hờn dỗi trách: "Hành động của đủ để diễn tả ?"

“Anh yêu em!”

Khi nụ hôn của rơi xuống nữa? Nhã Lan bật . Điều mơ ước của cô bỗng dưng trở thành hiện thực, nhưng cô hoảng sợ, hơn hết là tiếp theo làm gì.

Hiểu Nam hiểu tại Nhã Lan đột nhiên . Anh thoáng bối rối, chỉ hôn cô dỗ dành, hết nụ hôn đến nụ hôn khác rải đều gương mặt mỹ miều, lên má, lên mắt, mũi, trán… còn nhẹ nhàng an ủi: "Ngoan, đừng , đừng . Anh yêu nào."

Càng , Nhã Lan càng . Cô lâu mới nín. Hiểu Nam thở phào nhẹ nhõm ôm cô lên như bế một đứa trẻ sô pha. Chỉ cần cô , liền thua.

“Anh thú nhận với em một chuyện. Đó là…”

lúc Hiểu Nam với cô về chuyện của con trai họ, thì điện thoại đổ chuông, là của đó. Hiểu Nam dậy ngoài ban công để điện thoại, lát , sắc mặt tệ.

“Anh việc?”

“Ừ!” Hiểu Nam áy náy cạnh cô, tình cảm mới lên một chút phá ngang.

"Tôi sẽ tự về, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé." Nhã Lan khàn khàn , giọng như sắp , đương nhiên là thất vọng.

Nhận tâm tư của cô, Hiểu Nam vòng tay ôm lấy Nhã Lan thủ thỉ: “Mùng mấy em lên, xa em, sẽ sống như thế nào đây?”

Nhã Lan tròn mắt đàn ông. Ban đầu, họ chỉ là mối quan hệ vợ chồng giả, vì với ba rằng cô về quê ăn tết cùng ông bà. Nếu như Hiểu Nam cùng thì mấy, giờ thì cũng chả khác là bao, cứ coi như họ vẫn đang thực hiện đúng hợp đồng là .

Nhìn cô buồn Hiểu Nam đành lòng, liền đưa một đề nghị: "Chúng đón cha lên đây ăn tết cùng vợ chồng , chứ?"

"Không , gấp quá . Không , cha chuẩn kịp, còn họ hàng, còn hương khói nhà thờ tổ, sẽ .” Nhã Lan thở dài.

"Vậy là ở một ?

Trông Hiểu Nam thật thảm hại, Nhã Lan nhịn : “Cứ làm như mấy năm ăn tết mấy bằng. Anh về ăn tết với cha !”

“Lúc em khác, giờ khác!” Từng giây từng phút đều rời xa em.

Nghe lời thú nhận của , gương mặt Nhã Lan bỗng đỏ bừng. Cô cúi đầu, cắn môi, mỉm đầy hạnh phúc.

đồng hồ. Nếu cô bến bắt xe, sẽ nhỡ chuyến. "Được , chúng sẽ về chuyện . Tôi đây. Anh nhớ chăm sóc bản ."

Hiểu Nam miễn cưỡng buông cô , dậy, một tay kéo vali, tay nắm lấy bàn tay của Nhã Lan cùng bước khỏi căn hộ.

Hai sóng vai hành lang, bàn tay của Nhã Lan vẫn gọn trong bàn tay to lớn và mạnh mẽ của Hiểu Nam, ngón đan ngón, cả hai đều mỉm mãn nguyện. Chốc chốc liếc trộm , ngọt ngào, đáy mắt ai cũng tràn đầy hạnh phúc.

Từ chung cư đến bến xe là một đoạn đường khá dài, bình thường Nhã Lan sẽ bắt tắc xi để , mà bây giờ họ đang bộ, còn đang cảm thấy cách quá ngắn. Hiểu nam chiếc xe treo biển địa phương của Nhã Lan phụng phịu: "Anh thực sự em ."

Mặc dù Nhã Lan cũng thể chịu đựng xa , nhưng cô vẫn khăng khăng rời . Cô hứa với bố , thể tiếp tục nữa.

Biết cô quyết tâm, Hiểu Nam liền liên hệ với nhà xe, mua ghế phía để cô đỡ say. Sự quan tâm khiến cô xúc động vô cùng, đáy lòng cảm kích, mỉm , hài lòng.

"Anh Nam, buông tay, xe sắp chạy." Nhã Lan giật giật tay thúc giục Hiểu Nam.

“Ừ!” Anh buồn bã bước xuống xe.

Nhã Lan vụt lên, chạy đến bên , kiễng chân hôn lên môi thì thầm: “Ông xã! Đợi em ."

***

Chương 21

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-20.html.]

Một giây, hai giây… vài phút trôi qua. Hiểu Nam vẫn ngây ngốc như bức tượng, khi thấy cô gọi như , nhịn . Lợi dụng khoảnh khắc mất tập trung Nhã Lan liền trốn lên xe.

“Tạm biệt!” Cô vẫy tay qua cửa kính dùng khẩu hình để với .

Chiếc xe chuyển bánh xa dần, ý gương mặt Hiểu Nam càng sâu sắc. Anh rút điện thoại , soạn tin nhắn. Không bao lâu điện thoại của Nhã Lan nhấp nháy.[Bà xã! Nhớ gọi cho khi em về đến nhà nhé!]

Nhã Lan tủm tỉm hồi đáp bằng một icon mặt toe toét cất máy, lim dim ngủ. Xe dừng, Nhã Lan thấy cha chờ ở bến, thấy bóng cô xe, hai họ mừng rỡ vẫy tay gọi: “Lan, cha ở đây!”

Trong ánh trời chiều đỏ rực, gương mặt già nua của cha ánh lên vẻ rạng ngời hạnh phúc. Nhã Lan nhận lấy vali từ tay bác phụ xe vội về phía họ: “Cha đây đón con làm gì, con bộ một tí là tới nhà thôi mà.”

“Đưa vali cha kéo cho, con cảm thấy trong thế nào? Có khỏe ? Đầu còn đau ? Ăn uống đủ chất chứ?” Ông Hưởng dồn dập hỏi.

“Cái ông già , để con nó thở chứ? Ông hỏi khoán ?” Bà Quỳnh vỗ vai chồng mắng yêu.

“Cha về nghỉ lâu ạ? COn khỏe mà, cha xem, con mập lên tận 4kg đấy!” Nhã Lan khoác tay hai , cả ba sóng vai về nhà.

“Ông thông gia cho cha nghỉ tuần .” Giọng ông vẻ đầy lo lắng liếc con gái hỏi: “Con và thằng Nam thế nào?”

“Ổn cha ạ, Nam quan tâm con.” Cô mỉm khoe, ngữ điệu vô cùng vui vẻ.

“Vậy thì , về nào, ông nội cũng đang mong con lắm!”

Khi về đến nhà, chào hỏi ông nội xong, Nhã Lan phòng liền nhắn tin báo bình an cho Hiểu Nam. Nhận tin nhắn của cô, lập tức bấm máy gọi tới, tâm trạng đầy háo hức chờ giọng của ai , tiếc là nó chặn ngang một cách tàn nhẫn. Điện thoại kết nối. Dù , đầu tiên trong đời Hiểu Nam giọng cô đến , bỏ cuộc nên liên tiếp bấm gọi , tất cả đều kết cục giống .

Hiểu Nam đành buông điện thoại, dọn nhà, ăn tối, làm việc. Thời gian đằng đẵng trôi qua, tập trung công việc . lúc điện thoại đổ chuông, Hiểu Nam nghiêm mặt nhận cuộc gọi nhanh chóng dậy khỏi nhà.

Nhã Lan cả gia đình quây quần bên cạnh. Sau bữa ăn tối, ông bà và cha bên bàn nước gọi cô tới, sắc mặt ai cũng ngập tràn sự lo lắng: "Lan, đây, ông chuyện hỏi cháu."

Nhã Lan tới bên cạnh bà Quỳnh. Bà nội cô phía đối diện, tuy bà bảy mươi nhưng vẫn khỏe mạnh, miệng bà mỏm mẻm nhai trầu hiền từ cháu gái hỏi:” Cháu và thằng bé Nam sống với thế nào?"

"Chúng cháu..." Nhã Lan nghĩ về mối quan hệ hiện giờ giữa hai . Mặc dù hôm nay thú nhận yêu cô, nhưng cô luôn cảm thấy dám tin, vì liền chút do dự.

Ông nội ngoài tám mươi gương mặt phúc hậu, rít một điếu bát, vẻ ngập ngừng của cháu gái cũng nhịn mà thở dài. Ông chính là đồng ý với cuộc hôn nhân con bé chịu khổ sở như , cho dù bây giờ nó còn nhớ gì về quãng thời gian đó, nhưng bên cạnh đều chứng kiến tất cả. Hiểu Nam là một thành đạt ngoài xã hội, nhưng nghĩa là một chồng . Tuy biểu hiện mấy năm gần đây của thằng bé để chuộc lầm thể nhận sự tha thứ của , với ông, vẫn luôn cảm thấy khó chấp nhận. Điều cũng công bằng với cháu gái của ông, chắt của ông ?

Thằng chắt của ông 3 tuổi còn một nó bồng bế. Mẹ con thể nhận , tất cả là vì ai chứ? Giá như , ngay khi đứa con dâu của ông và đứa bạn kết thông gia ông kịch liệt phản đối, chuyện chẳng đến nông nỗi .

Nhà quá giàu, trong suy nghĩ hẳn tôn trọng cháu của ông nên mới đối xử với con bé như . Đứa cháu cưng của ông rõ là khổ mà.

“Cháu ông , nếu cháu cảm thấy hạnh phúc, nhất nên ly hôn, về đây ông nuôi, cần ở thành phố bon chen làm gì." Ông cụ nhả một làn khói trắng, mắt lim dim , dường như quyết tâm để đưa quyết định ..

Nhã Lan kinh ngạc ngước ông nội, mái tóc trắng và nếp nhăn gương mặt của ông, đôi mắt cô ngập nước: “Con, con…”

Bà Quỳnh ôm lấy con gái, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Con bé , cha và ông bà con tuy già, nhưng vẫn đủ sức nuôi con và cả cháu khôn lớn. Đừng lo lắng, bất kể con đưa quyết định gì, cả nhà sẽ luôn ở bên con.”

Nghe lời xong, Nhã Lan ôm bà như một đứa trẻ: “Con vui quá chứ ý gì ơi, Nam đối với con , chúng con còn ý định sinh bé năm nay ơi!”

***

Hiểu Nam trở về nhà, chào đón là một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Anh tới bật TV, nhờ giọng trong TV căn phòng mới bớt hiu quạnh. Bước phòng, mở chiếc phong bì dày cộp cầm tay , ánh mắt càng lúc càng lạnh xuống, lát mang ban công, dùng bật lửa đốt sạch chúng.

Anh trở phòng ngủ của Nhã Lan ngã xuống chiếc giường thơm mùi hương của cô. Tay mò điện thoại trong túi đưa lên mặt kiểm tra, vẫn thông báo về cuộc gọi tin nhắn nào. Ngay lập tức, bấm tiếp tục gọi cho cô. Vẫn là những tiếng chuông khô khốc vang lên, hết hồi đến hồi khác, ngay khi chuẩn cúp máy, cuối cùng cuộc gọi kết nối.

Hiểu Nam mừng rỡ gọi: “Lan!”

"Vâng!”

"Em ăn tối ? Em đang bận ? Anh gọi cho em nhiều .” Hiểu Nam nhẹ nhàng kể lể.

Nhã Lan giường trốn trong chiếc chăn màu hồng nhỏ giọng đáp: “Chỉ là cả nhà quây quần trò chuyện thôi, cầm máy.”

Hiểu Nam lắng giọng của cô, xoay nghiêng ôm chiếc gối của cô lòng hít một sâu: “Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em, nhớ em!”

Người đàn ông lặp lặp câu khiến trái tim Nhã Lan bỗng thổn thức, mặt đỏ bừng như cô gái mới lớn trai thích tỏ tình. Có vẻ như khi nhận hồi đáp của cô, sốt ruột, ngữ điệu mỗi lúc một trở nên kích động.

"Bà xã, em còn ?” Hiểu Nam thấy cô im lặng liền lo lắng hỏi.

"Em đây.”

"Nói chuyện với . Không em ở nhà, thấy cô đơn."

"Nói về cái gì đây?”

"Gì cũng , miễn là em .”

Vậy là Nhã Lan bắt đầu với những mẩu chuyện vụn vặt, từ chuyện cô hóng ở công ty, cho đến chuyện nhà hàng xóm, lông gà vỏ tỏi sót bất cứ gì.

“Anh buồn ngủ ?”

“Em kể tiếp .”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Vậy là Nhã Lan dại trai đành kể tiếp những chuyện cô ở khắp nơi, để câu chuyện thêm phong phú, cũng quên bình luận thêm, thế là Hiểu Nam cũng cơ hội xen , chế giễu cô thiển cận. Cô tức giận đến mức đe dọa sẽ cúp điện thoại, và nhanh chóng xin để cô tiếp tục. Mỗi như , Nhã Lan đổi một câu chuyện khác. Anh lặng lẽ lắng , thứ về cô, những thứ cô còn nhớ , cảm xúc của cô, suy nghĩ của cô về cuộc sống, bạn bè, gia đình… thứ đều .

Lúc lâu , điện thoại nóng ran, Nhã Lan dừng , bên tại vọng những nhịp thở sâu, đều đặn. Cô nhỏ giọng : “Ngủ ngon nhé, ông xã!” Rồi miễn cưỡng cúp điện thoại, nhắm mắt như thể đang ở bên cạnh cô.

***

Loading...