Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:37
Lượt xem: 749

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi thể ngủ giường của em.” Hiểu Nam nghiêm túc đề nghị.

“Cái gì, ngủ giường của , còn ngủ sàn nhà á? Đừng quên là chủ nhà, quyết định đều .” Nhã Lan chỉ ngón tay cái n.g.ự.c hất mặt xoay bỏ , miệng lẩm bẩm. “Trong chuyện cái mặt của cũng còn tác dụng.”

Hiểu Nam: “…”

Anh ngơ ngác ánh mắt giễu cợt của cô, như sẽ ngủ ở ?

Trước khi Hiểu Nam kịp lên tiếng, Nhã Lan mau chóng giúp đưa quyết định. Cô vội vã trở phòng ngủ của lấy bộ chăn gối dự phòng, thêm một tấm đệm mềm khệ nệ ôm sang căn phòng mới dọn dẹp.

Hiểu Nam bóng dáng bận rộn của cô, mỉm , nhẹ nhàng lắc đầu đó tiếp tục làm việc.

Nhã Lan dọn dẹp xong xuôi cũng thấm mệt, bụng cô như thấu hiểu đột nhiên sôi lên. Cô đồng hồ quanh một vòng căn phòng, khá . “Còn bao nhiêu sẽ nhường cho chủ phòng làm tiếp, như là quá hiếu khách.”

“Cũng gần chín giờ tối, vẫn thời gian ăn bữa tối nữa.”

Bước khỏi phòng ngủ, Nhã Lan thấy Hiểu Nam vẫn đang làm việc, vì sợ làm phiền , cô nhẹ nhàng bếp, mở tủ lạnh, lấy hai quả trứng, một mớ rau muống đó nhanh chóng làm một bát mì trứng. Nhìn bát mì thơm bốc khói nghi ngút, mệt nhọc đều tan biến hết. Cô ngân nga hát ăn vui vẻ.

"Em đang làm gì ?” Giọng từ phía bất ngờ vang lên khiến Nhã Lan giật khựng , hên là hóc.

Tại đàn ông bước bất kỳ tiếng động nào hả?

Ánh mắt ?

“Thật đáng tiếc nhà chỉ còn duy nhất một gói mì.” Nhã Lan chợt nhận liền nhanh nhảu . Dáng vẻ cực kỳ thành thật, lắc đầu nhăn mày, khẽ than vẻ bối rối lắm.

Anh tiu nghỉu bước đến bên bếp, cầm miếng giẻ và bắt đầu lẳng lặng lau chùi. Điệu bộ y hệt cô vợ nhỏ hắt hủi. Rõ là tội nghiệp.

Nhã Lan nuốt cũng trôi.

[Anh giỏi! Anh thắng!]

Cô cắn môi, nghĩ ngợi một hồi, bát mì, sống lưng thẳng tắp của đàn ông, khẽ thở dài nhỏ giọng hỏi: “Anh ăn ?"

“Đấy là em mời nhé!” Giống như chỉ chờ câu , Hiểu Nam lập tức vứt rẻ lau sang một bên, xắn tay áo cao lên, lấy xà bông rửa tay, mang thêm một chiếc thìa và đôi đũa nữa, đó kéo ghế xuống bên cạnh cô. Giây tiếp theo tất nhiên là chiếm luôn bát mì.

Nhã Lan vị trí mặt đang trống trơn, tay cầm đũa và thìa của như dư thừa. Mắt cô mở lớn, đồng tử chuyển sang quan sát cái tên đang ăn chung bát mì với . Từng sợi mì đôi môi tham lam nuốt gọn.

Ngon lành làm ?

lên tủ bát, dậy lấy thêm cái bát con nữa để sẻ , do dự vài giây thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-2.html.]

Người đàn ông chỉ bá chiếm phòng khách, đe dọa cướp phòng ngủ, mà giờ ngay cả bát mì - Bữa tối của cô cũng đang ăn, sắp hết veo trong một nốt nhạc. Nhã Lan cô đây hỏi một câu: [Này sếp! Anh mới xuyên từ năm Bốn Lăm đến ?]

nghĩ bây giờ hai cũng quá thiết, nên cô can đảm để lời bông đùa suồng sã đó. Cô thở dài, đành dậy mở tủ lạnh lấy quả trứng cuối cùng, tự làm một phần ăn mới. Trứng ốp la.

Vì thấy bát mì của Hiểu Nam chạm đáy nên Nhã Lan bê đĩa trứng đối diện với . Làm nên tâm đề phòng. Cô sợ rằng nếu còn dại trai ở chỗ cũ, phần ăn mới cũng sẽ cướp mất ngay. Cô nhướng mày vẻ khiêu khích, đàn ông mới vươn tay, Nhã Lan lập tức ăn ngấu nghiến, chẳng cần đũa thìa, trực tiếp bốc tay.

Hiểu Nam cầm hộp giấy ăn, nhịn , bê bát lên uống nốt ngụm nước sốt đó đối diện đang sức nuốt miếng trứng khá lớn trong miệng xuống. Anh nhịn nổi bật thích thú, bao lâu hai một bữa ăn đơn giản nhưng vui vẻ như thế .

Nhiều năm nay, bởi vì công việc ở Trần Gia nên Hiểu Nam cũng ít khi ở nhà. Anh bận rộn, ngay cả thời gian ăn uống cũng , đa phần đều giải quyết bằng đồ ăn nhanh hoặc gọi cơm hộp. Ngay cả về thăm bố , thậm chí chăm sóc bọn họ cũng đều một tay Nhã Lan gánh vác.

Từ khi cô phát bệnh, hầu như vẫn nhớ khá nhiều chuyện nhưng quên quên sạch sẽ, ân hận . Giờ thì để sửa chữa sai lầm lúc , bộ đều đang cùng diễn một vở kịch lớn, đó là tái hiện các sự kiện thời điểm năm năm , khi hai mới ký thỏa thuận kết hôn.

Ngôi nhà và đồ dùng vẫn y nguyên như cũ. Chỉ khác xưa ngoại trừ nhận thức của Nhã Lan lúc .

Anh , cho dù khó khăn đến cũng sẽ cố gắng làm . Để một ngày nọ khi cô nhớ , sẽ thể tha thứ, thể chấp nhận chồng .

Hiểu Nam thỏa mãn , đặt bát xuống mặt bàn, dựa lưng ghế, gương mặt thư giãn tưởng tượng về một tương lai xa.

Nhã Lan ăn xong vẻ mặt hả hê của Hiểu Nam liền tức giận. Dám ? Vậy thì tự mà rửa bát! Cô dậy mang theo đĩa của thả chậu rửa: "Anh ăn xong ? Nó cần rửa á."

Hiểu Nam thấy cũng nhanh chóng thu ý , bê bát lên: "Tôi rửa cho."

Anh bước nhanh tới bên chậu rửa, bật vòi nước, với tay lấy búi lưới lưu loát rửa bát. Gương mặt tuấn nghiêng cô dịu dàng : "Từ nay em nấu, sẽ dọn dẹp."

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Nhã Lan bĩu môi nghĩ thầm: [Tất nhiên, bây giờ ăn của , sống trong nhà , và tất nhiên giúp làm việc.]

Cô gật đầu đáp : “Tôi nấu mì tôm giỏi!”

Sau đó về xoay nhà vệ sinh, tiếng nước vang lên cùng giọng hát ngân nga dễ thương. Hiểu Nam dọn dẹp nhà bếp nhẩm hát theo cô, cực kỳ hoà hợp.

Bởi vì trong nhận thức của Nhã Lan là hiện tại cô đang sống một nên cũng quên luôn chuyện giờ nhà còn đang khách, thế nên cô vẫn theo thói quen chỉ choàng chiếc khăn tắm ngang vai mà bước . Giây phút hai đụng bên ngoài lối của phòng ăn, nhỉ, Nhã Lan co kéo trong chiếc khăn độ trùng giới hạn còn Hiểu Nam thì nhướng mày, bật lưỡi tấm tắc như tên du côn.

Các cụ “gái một con trông mòn con mắt” vợ đúng là càng ngày càng khiến rục rịch khó kiềm chế.

Nhã Lan bắt gặp vẻ mặt mơ màng của liền hổ, cúi gằm đầu. Ánh mắt quá nóng bỏng, chút kiêng dè. Sao thể bất lịch sự đến ? Cô đỏ mặt né tránh, vội lách vượt qua chạy về phòng của .

Hiểu Nam cánh cửa đóng mặt mà nhịn nhếch miệng .

Dáng vẻ chẳng khác gì một cô nhóc mới lớn, thẹn thùng ?

***

Loading...