“Nan y cái đầu !” Hải Diệp gào lên trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ khiếp sợ hỏi: “Cậu như thế khi ngủ, và hai ngày liên tiếp?”
“Ừ, nghĩ rằng tớ bệnh nan y ?"
Hải Diệp gật gù ghé sát gần hơn, chăm chú đôi môi sưng phồng của Nhã Lan. Cuối cùng, cô mỉm ẩn ý : "Hài Đêm Nam ngủ ở ?"
"Đừng nghĩ bừa, sẽ đụng chạm tớ !” Nhớ đến chuyện tối qua cảm xúc của Nhã Lan trầm xuống.
Hải Diệp thở dài con bạn ngốc của , đến bao giờ mới chịu giác ngộ đây.
Đêm qua trai cô , cũng chính là đàn ông tên Tuấn - Trợ lý của Hiểu Nam gọi cho cô để hỏi địa chỉ nhà, con bạn ngốc hẳn trở thành con mồi của chứ, cả đêm nữa. Vậy chẳng lẽ cảm giác gì?
Hải Diệp tròn mắt Nhã Lan, một vòng quanh cô săm soi từng li từng tí.
“Cậu thôi !” Nhã Lan giữ Hải Diệp : “Tớ chóng hết cả mặt !”
Hải Diệp ôm lấy Nhã Lan, vỗ nhẹ giả vờ an ủi cô: "Bạn tớ quyến rũ như thế , ai thèm. Đừng lo lắng, sớm muộn gì cũng hạ gục Nam. Giờ chúng cần khám sức khỏe. Đi nào."
Nhã Lan cảm kích ôm lấy Hải Diệp: "Chỉ Diệp Diệp nhất."
[May là quên tớ!] Hải Diệp lắc đầu bất lực cùng Nhã Lan bước bệnh viện.
Nhân viên trực quầy nhận căn cước của Nhã Lan, khi quét chíp liền cau mày nghi ngờ, ngay khi cô định lên tiếng hỏi thì Hải Diệp nhanh thả căn cước thật xuống và cất dái giả của Nhã Lan .
Sau khi kiểm tra tổng quát, vị bác sĩ già năm xưa cứ Nhãn Lan thôi, cuối cùng ánh mắt cậy nhờ của Hải Diệp, ông hắng giọng : “Có thể cơ địa cháu nóng trong, tình hình cũng quá nghiêm trọng, xét nghiệm m.á.u cho thấy ổ viêm nào. để chắc chắn hơn, bác sẽ làm cho cháu một vài xét nghiệm khác, chỉ là cần chờ kết quả cỡ vài ngày.”
“Vâng ạ, phiền bác làm giúp cháu nhé, cháu rõ nguyên nhân ạ.” Nhã Lan cảm kích .
Bác sĩ và Hải Diệp tròn mắt , đều hiểu Nhã Lan ngu ngốc thực sự rời bỏ xã hội văn minh của loài .
Hải Diệp khiến bác sĩ khó xử liền kéo Nhã Lan lên nháy mắt với ông : “Cảm ơn bác sĩ, khi nào kết quả cứ gọi trực tiếp cho cháu là ạ, điện thoại cháu đưa chị y tá .”
“Từ từ để tớ hỏi ông chút …” Nhã Lan cản .
Hải Diệp dứt khoát kéo cô khỏi phòng khám xăm xăm về hướng cầu thang máy: “Có vấn đề gì tớ hỏi hết , chúng siêu thị mua ít đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-18.html.]
Vị bác sĩ lớn tuổi theo bóng dáng khuất của hai khẽ thở dài nhấc điện thoại gọi cho ai đó.
***
Cuối năm, các cửa hàng bách hóa chật kín , nhất là các bác gái lớn tuổi, ai cũng tranh mua hàng giảm giá, khắp nơi náo nhiệt ầm ĩ.
Bởi vì Nhã Lan sẽ về nhà để ăn tết cùng cha nên cô mua thêm chút đồ làm quà. Ngoài bánh kẹo thắp hương, tiếp khách , nhân tiện, cũng mua quà cho mấy họ hàng, những đứa cháu họ đáng yêu, nào Nhã Lan cũng mua quà cho chúng.
Hải Diệp túi đồ lớn trong tay Nhã Lan bĩu môi phàn nàn: "Tớ , nghỉ tết mấy ngày, cần mua nhiều như . Cậu nghĩ mua một cái gì đó cho chính ?"
Nhã Lan dúi túi đồ tay sang cho Hải Diệp: “Nói mới nhớ, tớ…” ý đồ của cô cô đoán đúng nên dễ dàng tránh . Nhã Lan bĩu môi giẫn dỗi: “Cậu đến nhà tớ sẽ gì ăn .”
Hải Diệp đứa bạn hậm hực bỏ liền lớn: “Cậu mua cho Nam cái gì ? Hay là quên là phụ nữ lấy chồng, vẫn còn tự do về nhà ngoại, hỏi ?”
Nhã Lan khựng bước, đúng thật là cô quên mất trong mắt ngoài cô là gia đình. Có lẽ vấn đề rõ ràng với Hiểu Nam mới .
Khi cô ngang qua khu vực dành cho nam giới, một chiếc áo khoác màu đen trong tủ kính của cửa hàng thu hút cô, Nhã Lan đó, say mê nó, tưởng tượng dáng vẻ tuấn của Hiểu Nam khi mặc lên . Nhân viên bán hàng quầy cô thầm chào hỏi: "Mắt của chị thật tinh tường. Đây là sản phẩm giới hạn mới về của cửa hàng chúng . Nếu chị thích nó, chị thể cửa hàng để xem qua."
Nhã Lan gật đầu theo nhân viên bán hàng trong, một hồi cô mạnh tay trích hai tháng lương để mua cái áo khoác đó. Đây là món quà đầu tiên cô tặng, hy vọng sẽ thích nó.
Hải Diệp chờ bên ngoài, thấy cô loay hoay trong cửa hàng quần áo nam, tham gia góp ý nhưng nghĩ vẫn để cô tự mua thì hơn, dù thứ đồ cô mua mặc cho xí thì Hiểu Nam cũng vẫn nguyện ý, là sung sướng sử dụng.
“Sao nào, cảm giác mua đồ cho đàn ông của tuyệt ?” Hải Diệp dừng xe chung cư Nhã Lan hỏi.
Sắc mặt Nhã Lan ngập tràn chờ mong gật đầu tủm tỉm mở cửa xe xách đồ lên thẳng nhà.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
“Đây là ? Chỉ một cái áo mà ngó lơ tớ!” Hải Diệp với theo cũng lắc đầu mỉm lái xe rời .
Về tới nhà, lúc Nhã Lan mới cảm thấy mệt mỏi, cô ngã sofa nghĩ xem nên lấy cớ gì để đưa chiếc áo cho Hiểu Nam. lúc điện thoại của cô vang lên báo tin nhắn. Đó là Hiểu Nam, sẽ công tác vài ngày, nhắc cô nhớ khóa cửa cho cẩn thận, tắt ga khi nấu ăn, v.v… Anh giải thích tất cả những nguy hiểm thể xảy , và cuối cùng, dặn thêm, cô hãy gọi cho nếu chuyện gì xảy .
Nhã Lan hết một đoạn dài tin nhắn, mặt nhăn nhó soạn loại một tin cụt lủn: “Hiểu .” đó nhấn nút gửi . “Cứ làm như sống một bao giờ…”
“Anh , cũng nhiều như …”
***