Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:47
Lượt xem: 235

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nói cho em , em còn đưa về, áp lực đến mức , say xỉn như em với vợ hả?” Tuấn gọi bên cạnh lải nhải.

Hiểu Nam cố gắng hết sức hé mắt , lẩm bẩm: "Đừng về nhà, đừng làm phiền cô ."

Tuấn bật : “Hóa chị giận ? Hèn chi!”

“Người em, em sẽ giúp một tay.”

Tuấn dìu Hiểu Nam xe, gọi cho Hải Diệp hỏi thăm một chút khởi động xe chạy , nhất định làm một việc ích nào đó mới .

Nhã Lan làm tới chiều muộn mới về nhà, căn hộ tối thui một chút ánh sáng. Cô đôi giày sang một bên, bỏ túi sách lên chốc tủ giày, bật điện, bếp rót một cốc nước lọc, đó úp mì tôm. Cô một ghế sofa xem các chương trình truyền hình yêu thích. Phim hết, tới các tiết mục khác, cho dù xem, cũng vẫn để tự chạy. Chiếc điện thoại cô kiểm tra vô , cả ngày nay chẳng cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn nào. Hiểu Nam ? Làm gì?

Thời gian từng chút trôi qua, đột nhiên cô thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền vội vàng dậy chạy mở cửa, nhưng đáng tiếc, đó sống ở căn hộ đối diện ngoài để đổ rác.

Nhã Lan thở dài, thất vọng đóng sầm cửa , ngã xuống ghế sô pha. Thực sự, cô nghĩ mãi vẫn hiểu vì thái độ lạnh lùng như thế , ngoắt 180 độ làm cô thấp thỏm mãi yên. Chẳng lẽ cho rằng bặt vô âm tín như chính là cố ý khiến cho cô ho lắm quan tâm tới ? Không một tin nhắn, một lời dặn dò…. Miên man nghĩ, Nhã Lan ghế sô pha ngủ từ lúc nào. Tivi cũng chạy hết chương trình và đang ở chế độ màn hình chờ.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên. Nhã Lan giật bối rối hướng đó. Chuông cửa thực sự đang reo. Hiểu Nam về? Cô vội vàng dậy chạy mở cửa, nhưng chỉ thấy Tuấn đang dìu , cả nồng nặc mùi rượu.

Nhã Lan vội vã tiến lên áp tay kiểm tra, lo lắng hỏi Tuấn: "Tại uống nhiều như thế ?"

"Tôi cũng . Hình như tâm trạng giám đốc tệ. Chắc tâm sự khó gì đó.” Tuấn dìu Hiểu Nam nhà ngoái đầu hỏi Nhã Lan: “Phòng ngủ ?”

Cô định chỉ sang căn phòng , nhưng chợt nhớ hai đang diễn vai vợ chồng ân ái, nếu để ngoài họ tách phòng sẽ , thế nên liền chỉ sang phòng của . Tuấn đưa Hiểu Nam đặt lên giường, đó với cô: “Pha cho cốc giải rượu. Tôi xin phép về .”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

“Cảm ơn , khi khác mời uống nước nhé!”

“Đừng khách sáo, nhớ chăm sóc cho , về đây.”

“Đi đường cẩn thận!” Nhã Lan đóng cửa, về phía phòng ngủ, đây là hôm qua cô say, hôm nay say bù?

Cô lấy một chậu nước ấm mang lau mặt cho Hiểu Nam, đặt đầu lên đùi . Người đàn ông nhắm mắt cau mày tỏ vẻ khó chịu khi chiếc khăn lông ướt chạm má, dụi mặt đùi cô, cuối cùng dứt khoát vùi mặt nơi nào đó để trốn chiếc khăn. Nhã Lan ngây dám nhúc nhích, cô lay vai , còn cố nhích dậy nhưng sức của cô chẳng thấm với vòng tay rắn chắc đang quàng quanh eo. Thế nên đành im, lau chỗ nào chỗ đó. Sau khi lau xong, Hiểu Nam vẻ thoải mái hơn chút xíu, vòng tay nới lỏng, Nhã Lan vội thoát , pha một cốc mật ong mang tới.

Nhìn đàn ông đang ngủ say sưa, sườn mặt tuấn nghiêng nghiêng ngay bên cạnh, Nhã Lan nhịn xuống mép giường ngó đầu ngắm . Cô chọc ngón trỏ trán , lầm bẩm: “Đáng đời , dám uống rượu say còn đòi phục vụ, xem cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Đêm hôm , đêm say cũng bốc mùi giống .”

Nhã Lan chống tay cằm, di chuyển ngón tay trỏ mặt , chạy từ trán theo sống mũi cao chót vót và cuối cùng chạm tới đôi môi mềm mại. Trong ký ức hiện tại của Nhã Lan, đây là đầu tiên cô gần như . Lúc , cô chỉ dám lén lút từ xa. Cho dù hiện tại là chồng cô và sống cùng một mái nhà, hai cũng từng tiếp xúc gần như bao giờ. Vậy là trai mà cô hằng mơ ước từ nhỏ gả cho , cũng thành sự thật. Chỉ là chút khác biệt. Dường như trong lòng Hiểu Nam còn một phụ nữ khác, trực giác của Nhã Lan cho cô , cô giống như chỉ là một thế mà tìm kiếm.

“Hiểu Nam, em , nhưng dù là thế , em cũng nguyện ý. Cho dù khi hết hạn hợp đồng, hoặc tìm đó, hôn nhân tạm bợ chấm dứt, em cũng sẽ chấp nhận, em thích .”

Nói , Nhã Lan chằm chằm đôi môi ngờ nghệch: “Hôn môi sẽ như thế nào nhỉ? Mình hôn nhẹ một cái chắc sẽ !”

Nhã Lan trèo lên giường nín thở. Tim đập như trống trận. Cô cúi đầu xuống và từ từ tiếp cận môi . Khi môi cô chạm nơi mềm mại , bên tai lúc chỉ còn tiếng bụp bụp vô cùng rõ ràng của trái tim, của một mà là hai.

Cảm giác man mát, mềm mại của đôi môi hòa cùng mùi rượu làm Nhã Lan như mê như say dụ dỗ cô đưa đầu lưỡi nếm thử. Đột nhiên, cả môi và chiếc lưỡi nhỏ đều hút lấy. Hiểu Nam tỉnh? Nhã Lan vội vàng chống tay n.g.ự.c , vụt dậy, nhảy khỏi giường ôm lấy tim .

Một giây, hai giây… một phút trôi qua. Hiểu Nam vẫn im bất động. Anh vẫn đang ngủ. Thật là may mắn! Nếu bắt quả tang, Nhã Lan thực sự sẽ cảm thấy hổ thẹn đến già mất.

Lúc lâu , Nhã Lan mới rón rén bên giường. Lần để phòng cản tính mê trai của bản , cô dứt khoát mang bộ đệm trải bên đất để ngủ.

Màn đêm yên tĩnh, tiếng thở đều đều vang lên. Hiểu Nam nghiêng giường Nhã Lan. Cô mà lo lắng cả đêm, sẽ chẳng làm khi để cô đất như . Thế là Hiểu Nam vươn tay véo mũi cô. Nhã Lan đang say ngủ bóp mũi, cô vùng vẫy đánh trả theo bản năng. Bàn tay của Hiểu Nam cô tóm , kéo mạnh một cái.

Hiểu Nam phòng , liền cô kéo ngã khỏi giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-17.html.]

Trong giây phút nguy hiểm, chống tay đỡ lấy cơ thể để ngã đè lên cô, Nhã Lan ở bên vẫn đều đều thở mà hề tư thế lúc của hai bao nhiêu ái . Hiểu Nam khổ, vô tâm bao nhiêu, bây giờ thèm khát bấy nhiêu. Rõ là tự làm tự chịu. Ông trời đang thử thách đây mà.

Hiểu Nam cẩn thận nghiêng dậy, một lát luồn tay bế Nhã Lan lên giường, kế đó sát ngay bên cạnh ôm cô lòng. Đột nhiên cô mở mắt , đáy amwts ngập tràn niềm vui và thấp thỏm chờ mong.

Thực ngay khi Hiểu Nam bóp mũi, cô tỉnh , thử một chút liền cũng quan tâm đến . Khóe miệng Nhã Lan cong lên, mãn nguyện, nghiêng vòng tay ôm lấy eo . “Anh cũng thích em ?”

Đương nhiên là Hiểu Nam cũng hề ngủ, và chẳng hề say tới mức quên trời quên đất. Bị ngón tay của cô trêu chọc, cả nụ hôn lúc nãy… lòng của sớm thiêu đốt. Chỉ còn một chút lý trí cuối cùng, giờ thì thiêu đốt sạch sẽ bởi câu hỏi của cô mất .

thể làm gì khác hơn. Đành vòng tay ôm thật chặt lấy cô lòng.

Không nhận đáp án từ , khóe mắt Nhã Lan rớm lệ. , rõ như ban ngày trong lòng khác, nên mới thể nhẫn nhịn chạm cô.

Nhã Lan giãy dụa thoát khỏi vòng tay , càng giữ chặt hơn. Người đàn ông cứ im lặng, một lời. Nhã Lan cũng cố chấp thèm hỏi. Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cô đành chịu thua để ôm lấy. Lạ , mà cô thể ngủ, còn ngủ ngon cho đến tận sáng.

Sáng hôm , khi Hiểu Nam thức dậy Nhã Lan còn bên cạnh. Giống như cô đang trốn chạy vì làm thế nào để đối mặt với . Cô thực sự thích , yêu , càng chấp nhận tim một hình bóng khác.

Hiểu Nam Nhã Lan nghĩ gì, ngay cả bản cũng làm gì. Lúc diễn biến chuyện như thế . Bây giờ dựa theo ký ức của chính để xây dựng ký ức cho cô, liệu là đúng sai?

Nhã Lan cần sống cuộc sống hạnh phúc như lúc là sống một cuộc đời mới?

Hiểu Nam thở dài bếp liền thấy tờ giấy nhắn dính tủ lạnh. “Tôi sẽ tự nấu ăn nên nấu. Tôi việc , hôm nay đến công ty.”

Anh đặt tờ giấy chiếc hộp nhỏ xinh nóc tủ. Nhã Lan thói quen giấy nhắn mỗi khi hai giận , nhưng ít về nhà, nên cô cũng giận dỗi lâu. Đa đểu tự làm hòa và dỗ dành . Anh đúng là một thằng tồi, mà còn nghi ngờ cô đàn ông khác.

Hiểu Nam tự rót cho một cốc nước lạnh để bình tĩnh , nghĩ ngợi giây lát liền thoát khỏi tâm trạng hối hận, mỉm thích thú.

“Em bắt đầu quan tâm tới hơn , Lan , chúng thử đốt cháy giai đoạn nhỉ, cần dập khuôn theo quỹ đạo lúc ?” Anh tự lẩm bẩm ngân nga hát. Lấy nguyên liệu trong tủ lạnh loay hoay làm bữa sáng.

***

Nhã Lan chờ ở ghế đá công viên gần bệnh viện. Cô tự nhưng từ sâu trong tiềm thức một sự bài xích lớn nên cứ do dự mãi ở đây. Cuối cùng đành gọi điện cho Hải Diệp.

Khoảng 30 phút , Hải Diệp mới đến. Trời cuối năm rét còng , mà Hải Diệp chỉ mặc một chiếc váy cotton bó sát và khoác một chiếc áo croptop bên ngoài. Trong khi Nhã Lan mặc nguyên một cái áo khoác phao trùng dày vẫn còn thấy lạnh.

“Đi nào! Mau lấy là đến tối cũng tới lượt.” Hải Diệp hất cằm hiệu xoay .

“Khoan, lạnh , mau mặc thêm áo !” Nhã Lan hét lên gọi.

Hải Diệp nhún vai tỏ ý vấn đề.

“Cậu mặc phong phanh như để tán tỉnh ai ?”

Hải Diệp bước về phía Nhã Lan: “Chỉ lười vận động như mới thấy lạnh, tớ còn đang nóng đây .” Nói Hải Diệp còn kéo cổ áo croptop xuống để lộ đôi vai trần trắng noãn. Hải Diệp chỉ tay n.g.ự.c Nhã Lan: “Nhìn , trông chẳng khác gì một con gấu. À mà khám gì thế? Cậu ? Có thai?"

Nhã Lan cốc trán Hải Diệp, quát lên: “Ăn bậy bạ, thai gì mà thai, còn là gái còn trinh nhá má!”

Nghe thế, Hải Diệp khinh bỉ trong lòng: [Con cô còn gọi kìa. còn trinh với cả mất trinh.]

Hải Diệp đưa tay xoắn lọn tóc xoăn của , híp mắt Nhã Lan: “Thế khám cái gì?”

Nhã Lan kéo chiếc khẩu trang xuống cằm, ngay lập tức để lộ đôi môi sưng đỏ, kinh hoàng kể: "Tớ chuyện gì đang xảy . Hai hôm nay, mỗi khi ngủ dậy tớ đều như , môi sưng to như con gì cắn, là tớ mắc bệnh nan y?”

***

Loading...