Sáng ngày hôm , Nhã Lan tỉnh dậy, đêm qua cô thực sự ngủ ngon giấc, thế nên mới dậy muộn. Chỉ là khi cô lững thức bước tới phòng tắm, ngước gương mặt trong gương mà suýt nữa nhận chính .
Cái gì đây?
Đôi môi của cô sưng đỏ, y chang mấy bà chị xăm môi về.
Đây là? Bị dị ứng? Dị ứng rượu đêm qua? Không, cơ địa của cô thuộc dạng nhạy cảm đó. Chuyện quái gì thế nhỉ? Nhã Lan vỗ vỗ tay đầu cố gắng nhớ xem rốt cuộc chuyện gì xảy .
“Chào buổi sáng, vợ yêu!” Đột nhiên giọng trầm thấp của đàn ông từ phía vang lên làm Nhã Lan giật b.ắ.n . Cô tức giận đầu , chỉ thấy đàn ông đang dựa cửa phòng tắm mỉm cô. Nhã Lan chợt bừng tỉnh, liệu ….
Cô lao tới sát cạnh gằn giọng hỏi: "Nói , tối qua làm gì ?"
Nhìn đôi môi sưng đỏ của Nhã Lan, Hiểu Nam đưa tay, chạm mái tóc rối của cô, gương mặt tuấn từ từ ghé sát . Nhã Lan như thôi miên, im bất động . Ánh mắt của cô chăm chú đôi môi đối phương, trong đầu lan man suy diễn đủ cảnh tượng.
Rốt cuộc khi chóp mũi ngập tràn thở của , cô mới phản ứng hô lên: "Anh làm gì?"
Nụ của Hiểu Nam càng thu hút Nhã Lan, khiến cô mê , dường như cũng quên luôn bản gì.Thế thì chuyện đêm qua, chắc cũng quên sạch.
Hiểu Nam ngập ngừng hỏi: "Em nhớ chuyện gì xảy đêm qua ?"
Nhã Lan suy nghĩ một lúc trả lời: "Tôi nhớ đón , đó là nhỉ, đưa về nhà, chúng …” Sắc mặt Nhã Lan đột nhiên đỏ bừng, cô ấp úng: “Tôi nhớ chuyện gì xảy nữa."
, thực sự cô nhớ làm gì với đêm qua, mà nhớ cũng sẽ vờ như nhớ.
Hiểu Nam vẫn kiên trì hỏi: "Em thực sự quên em làm gì ." Vừa chỉ môi cô: “Nhìn .”
Nhã Lan cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, dứt khoát : "Tôi thực sự thể nhớ điều gì. Vậy, xem, làm điều gì ngu ngốc mà nông nỗi ?"
"Em thực sự nhớ gì?" Hiểu Nam vẫn hỏi.
“Vậy say, xem chuyện gì xảy ?” Nhã Lan vòng hai tay n.g.ự.c lùi hai bước chân, hất cằm hỏi.
"Tôi cũng chút say nên nhớ gì.” Hiểu Nam nhún vai trả lời.
“Anh say!” Nhã Lan trợn mắt hỏi: “Nhất định làm gì .”
Hiểu Nam bước tới, tiến lùi, cuối cùng khi lưng Nhã Lan chạm vách tường lạnh của nhà tắm mới dừng , trầm giọng : “Em say rượu, còn là say em!”
Nhã Lan bất động chằm chằm , mắt chớp chớp. Bầu khí chung chợt yên ắng như khúc dạo đầu cho một đợt núi lửa sắp phun trào.
[Á, á, á… tỏ tình với ???] Thâm tâm Nhã Lan gào thét ầm ĩ.
Tưởng như Hiểu Nam sẽ tiếp tục cuộc đối thoại, nhưng ánh mắt long lanh chờ mong của Nhã Lan, xoay trở phòng đóng sầm cửa . Thái độ chợt khiến Nhã Lan chút sợ hãi. Anh ? Cô làm tức giận? Có làm cái con khỉ gì nhỉ? Rõ ràng thiệt là cô cơ mà… Nghĩ ngợi giây lát, tâm trạng vốn chán nản càng trở nên tồi tệ hơn.
Truyện đăng bởi An Nhiên Author
Nhã Lan trở về phòng quần áo thèm ăn sáng mà đến thẳng công ty.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-16.html.]
“Giám đốc đến ?” Trưởng phòng kinh doanh tới quầy thư ký hỏi. Nhã Lan sang vị trí của thư ký vẫn còn trống, liền ngước mắt , nở nụ tiêu chuẩn đáp: “Tôi ạ?”
“Cô làm thư ký cơ mà?”
Đối mặt với câu hỏi của trưởng phòng kinh doanh, Nhã Lan lấy lệ trả lời: "Giám đốc cũng cha của , luôn đúng giờ, thể gọi điện hỏi xem, một trợ lý thư ký nhỏ nhoi như quản ."
Trưởng phòng kinh doanh chợt nhớ vai diễn của , vội hỏi: “Cô khỏe ?”
Nhã Lan ỉu xìu, chán nản bàn thở dài : “Cảm ơn, lắm!”
Đoán rằng chắc hai cãi gì đó, cũng hỏi thêm câu nào nữa, tới quầy nước, lát mang tới một tách hồng và đặt nó lên bàn, hiệu cho cô uống khi nguội.
lúc , đàn ông cao lớn đột ngột xuất hiện ở phía lưng trưởng phòng kinh doanh.
“Hừ!” Hiểu Nam hừ mũi thẳng văn phòng.
Tuấn thấy vội nối gót chạy theo, cửa đóng, tiếng quát liền vang lên:
“Cậu đây làm gì? Ai cho ?”
"Giám đốc, chuyện quan trọng, mà hai …." Tuấn ngập ngừng tiếp: “Loại tính khí thất thường như , là sẽ đổi.."
Hiểu Nam dựa ghế, hai tay úp lên mặt, nhắm mắt , vài phút mới bình tĩnh . Anh mở mắt và : "Uống với một ly."
"Sếp ơi, giờ mới sáng ngày thôi. Chúng còn làm việc.”
“Hử?” Hiểu Nam cau mày.
Tuấn vội sửa lời: “Để em quầy xem nên uống loại rượu gì?”
Nói vội vã rời .
Hiểu Nam lên ngay đó, bước tới vượt qua , Tuấn ý trốn, hôm nay thực sự việc quan trọng, hàng ngày sếp coi trọng công việc, hiểu hôm nay bất thường như thế. Nhìn thấy ý đồ của Tuấn, Hiểu Nam khoác vai giữ , hai sánh vai khỏi văn phòng.
Những khác trong công ty thấy hành vi mờ ám của họ lập tức dừng làm việc mà thì thầm với . Nghe lúc ông chủ lấy vợ, là vì mối quan hệ giữa họ ? Ông bà Trần ? Chắc là thất vọng lắm!
Sắc mặt Tuấn đỏ bừng lên đẩy tay Hiểu Nam: “Anh Nam, nhất định em cùng , buông em , vợ nhưng em thì nha.”
“Hiểu Nam dừng , liếc mắt Tuấn về những cánh cửa kính đều kéo rèm lên cao, ngay cả vị trí trợ lý thư ký cũng đang . Anh hắng giọng lớn: “Nhanh lên, đối tác đang chờ.”
“Vâng , hợp đồng quan trọng ạ.” Tuấn phụ họa.
Khi cả hai đến quán bar, Hiểu Nam liền gọi hai chai loại mạnh. Tuấn cũng chịu, thuyết phục nổi , đành một bên bồi rượu. Nhìn Hiểu Nam uống rượu như uống nước lã mà bồn chồn yên. Cuối cùng, Hiểu Nam cũng gục xuống bàn.
“Anh Nam, đang ở chỗ Nhã Lan ? Tỉnh địa chỉ để em đưa về.” Tuấn nhăn nhó gọi gọi mà đàn ông vẫn im thin thít.
***