Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi! - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:37:43
Lượt xem: 282

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến kỳ nghỉ lễ, Nhã Lan lên một kế hoạch cho sự nghiệp vĩ đại của , chính là mọc rễ trong phòng ngủ. ai đó đời nào chịu để cô như ý. Anh nhất quyết lôi cô cùng đến siêu thị để bổ sung thêm nguyên liệu tủ lạnh. Dù cô bịa đủ lý do, thậm chí giả vờ ốm đến cũng thể khiến đàn ông từ bỏ quyết tâm kéo cô khỏi cửa.

Cuối cùng Nhã Lan đành thỏa hiệp. Cô mặc một chiếc áo khoác thật dày, quàng khăn len trùm đầu, đeo khẩu trang nữa. Từ xuống chỉ để lộ đôi mắt.

Hiểu Nam bật , hiểu Nhã Lan ăn mặc như là ý gì. cũng hỏi.

Hai một một bước thang máy, đến siêu thị ngay gần chung cư. Vì đang trong ngày lễ nên siêu thị đông . Hiểu Nam thấy cô ăn mặc thế nên đường hoàng nắm lấy tay cô dắt với lý do cực kỳ lý: “Tôi sợ em lạc!”

Nhã Lan cũng chẳng phản đối, hợp ý cô quá còn gì, bước từng bước theo , đôi tay hai đan chặt, ấm giao hoà, nhịp tim bất giác vui đến lạ. Yêu một lẽ chính là cảm giác , chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng thấy lòng rộn ràng. Người đàn ông , bóng lưng cô vẫn luôn dõi theo. Giá như… cô thầm mong giá như thời khắc kéo dài mãi mãi. Thì mấy!

Hiểu Nam cảm nhận rõ ràng bàn tay bé nhỏ trong tay đang chút căng thẳng. Anh cũng khác gì. Trước , chỉ kiếm tiền, cũng từng vợ dáng vẻ . Chỉ mới ở bên cô một thời gian, nhận lãng phí những gì. Hiểu Nam ích kỷ, đang nguyện cầu cô cứ như , quãng ký ức những năm hãy quên luôn . Chỉ cần nhở tới thời gian vui vẻ là . Như mới đủ can đảm để lời yêu với cô thêm nhiều nữa.

Chỉ sợ, chỉ sợ rằng thử thách quá mong manh mà thôi.

Bàn tay thêm siết chặt, dù gì cũng sẽ bao giờ buông cô , sẽ bao giờ phạm sai lầm đó thêm một nào nữa.

Hai rẽ qua đám đông về phía kệ đồ ăn vặt, chúng, Nhã Lan nhịn nổi liền nuốt nước bọt thể hiện đúng bản chất háu ăn của bản .

Cô chọn mỗi thứ một phần thả xe đẩy. Tất cả chúng đều là món ăn vặt yêu thích của cô lòng vui như nông dân mùa. khi cô xe hàng một nữa, iền thấy nó rỗng tuếch, trơ trọi vài gói gia vị.

"Đồ chọn ?”

Hiểu Nam đáp chỉ đưa mắt lên kệ hàng bên cạnh. Nhã Lan theo tức đến trợn mắt.

" Ăn quá nhiều đồ ăn vặt ." Anh đường hoàng .

“Cái gì? Vậy thì ít cũng để một ít chứ?” Nhã Lan bất bình nhăn mặt. Cảm tình bao năm vèo cái biến về tròn trĩnh. Không chịu thua, cô vươn tay lấy thêm nhiều hơn lúc nãy chất đầy xe đẩy hàng. Người đàn ông tiếp tục bỏ .

Nhã Lan trông thấy phần ăn cuối cùng cũng trả thì đập mạnh tay chiếc xe đẩy chuẩn bùng phát cơn thịnh nộ. Tiếc là câu tiếp theo của đàn ông thực sự khiến cho hình tượng ông sếp lớn lạnh lùng ít trong cô sụp đổ. Hoàn dám ho he phản bác nửa lời.

“Đây là vì em. Phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt nên ăn những thứ ." Hiểu Nam vội cứ như sẽ kịp nữa.

Nhã Lan lúng túng những bên cạnh, chẳng họ thấy gì . Thế quái nào thể bắc loa oang oang một chuyện hết sức tế nhị ngay bàn dân thiên hạ như ? Cô lùi chân chạy một mạch, [CMN!Tôi quen !!!]

Hiểu Nam đắc ý , thành công chấm dứt cuộc chiến với đồ ăn vặt. Anh đẩy xe đuổi theo cô, nắm lấy tay cô giọng ân hận: "Đừng tức giận. Trời se lạnh, sẽ làm một bữa lẩu thịnh soạn cho em!”

Vừa sẽ ăn lẩu, cơn giận dỗi của Nhã Lan lập tức lắng xuống. “Cấm nhắc chuyện riêng tư của ở chỗ đông !”

“Ừ!” Tôi chỉ khi hai chúng ! Ok!

Cả hai bắt đầu chọn nguyên liệu ăn lẩu, tuỳ cô chọn nguyên liệu yêu thích. Chỉ chốc lát , xe đẩy đầy ắp. Khi trở quầy thanh toán, nhân lúc để ý, Nhã Lan liền vụng trộm nhét vài gói quẩy cay trộn hành hoa sấy khô xe đẩy. Khi nhân viên quét mã vạch, Hiểu Nam thấy đành dở dở liếc gương mặt vờ như vô tội của cô, dung tung bỏ qua.

Ra khỏi cửa siêu thị, Nhã Lan lập tức mở túi đồ, lục lọi lấy một gói quẩy xé mở, gấp gáp nhét miệng một miếng rõ to, nhai ngon lành. Nhìn cô ăn ngon lành, Hiểu Nam bĩu môi hỏi: “Cứ như ngon lắm ?”

Nhã Lan mỉm gật đầu lia lịa để bày tỏ sự hài lòng của .

Hiểu Nam nhướng mày, nghi ngờ hỏi : "Ngon thật ? Cho một cái."

Nhã Lan liền đút một thanh quẩy miệng , háo hức lời nhận xét.

"Ừm, ngon!” Hiểu Nam gật đầu. “Cho thêm cái nữa!”

Câu trả lời của khiến cô cảm thấy vui vẻ. Thế là Nhã Lan thành công dụ dỗ Hiểu Nam trở mua thêm vài gói nữa mới về nhà.

Vừa tới nhà, cũng khá muộn, mỗi một việc chia chuẩn cho bữa lẩu. Vừa chuẩn ăn thì điện thoại của Hiểu Nam rung lên.

Đó là bà Trần.

"Mẹ."

Giọng của bà Trần ở trong điện thoại lập tức vọng : "Con trai, cha việc đến chỗ con, chúng đến bây giờ nhé! Con nhà ?”

Truyện đăng bởi An Nhiên Author

Nhã Lan giật vội xua tay: "Đừng với rằng bây giờ đang ở chỗ ."

Bỗng nhiên Hiểu Nam bật loa ngoài của điện thoại trả lời: "Mẹ ơi, nhà con đang sửa. Hiện giờ bọn con đang ở căn hộ nhỏ của Nhã Lan. Con sẽ gửi địa chỉ cho . Hai cứ tới thẳng đây luôn ạ."

Bà Trần lập tức , hạnh phúc ông Trần thì thầm: "Lão Trần, vẻ như chúng sắp thêm một đứa cháu nội nữa."

Đứa con trai phạm sai lầm khiến con dâu yêu quý của nhà họ Trần chịu nhiều nỗi khổ. Hiện giờ thằng bé ăn năn, hi vọng sẽ tu thành chính quả, đưa con dâu về cho họ. Thêm một đứa cháu nữa, đúng là gì bằng. Nhất định chăm sóc con dâu thật chu đáo.

"Anh thấy ? Cha sẽ chúng kết hôn giả mất!” Nhã Lan rầu rĩ trách khi cuộc gọi kết thúc.

"Ơ! Tôi tưởng em mời cha tới nhà em chứ?” Hiểu Nam gửi tin nhắn xong mới cô kinh ngạc hỏi còn cố tình bày bộ dáng tiếc nuối.

Đương nhiên Nhã Lan thừa cố ý, nhưng nghĩ một chút, nếu như họ tới, màn diễn xuất sẽ cần thật tới ? Như , sẽ tiến thêm một bước ?

***

Chương 13

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-xin-loi/chuong-12.html.]

Hiểu Nam lẳng lặng bếp làm thêm món nhắm rượu, bỏ mặc Nhã Lan đó nghĩ vu vơ. Chốc lát cô mới nghiêng trong, đàn ông đang cặm cụi bên bếp, hình ảnh như mới ấm áp và giản dị làm ! Ai thể nghĩ rằng vị tổng giám đốc thét lửa khiến nhân viên khiếp sợ ở công ty sẽ dáng vẻ như ?

“Anh làm gì nữa ?”

“Cha thích mực, đang bật bếp cồn nướng thêm một con. Em làm đồ chấm nhé!” Hiểu Nam mỉm hỏi.

Nhã Lan chống tay dậy, cầm chai tương ớt, tỏi, chanh, đường và mắm pha. Nước chấm công thức cô con bạn chỉ, quả thực ăn tuyệt.

“Đeo giúp cái tạp dề.” Hiểu Nam đột nhiên nhờ vả.

"Anh tự làm .” Nhã Lan giả vờ giận dỗi.

"Tay ướt, giúp mà, nhanh lên." Hiểu Nam thúc giục.

Anh cúi chăm chú đảo mực bếp cồn. Nhã Lan bĩu môi nhận lấy chiếc tạp dề từ tay , choàng dây qua cổ, đó vòng tay buộc nút thắt phía . Cánh tay xinh xắn bao quanh còn chạm những thớ cơ săn chắc ẩn lớp áo quanh vùng eo và bụng của đàn ông, xúc cảm thật , trong đầu Nhã Lan mơ màng nghĩ miên man, chợt gò má cô nóng bừng lên vội rụt tay .

lúc , Hiểu Nam liền bắt lấy bàn tay mềm mại theo đà kéo cô về phía . Nhã Lan theo đà lao , cả cơ thể dán lên lưng , bên tai là tiếng nhịp đập cùng tiếng thở dồn dập, mỗi lúc một nhanh.

Cách lớp quần áo, hai cơ thể dán lấy . Rõ ràng ai cũng cảm thấy rạo rực, đôi tay Hiểu Nam thêm siết chặt chẳng lỡ buông .

Bị hành động gần gũi đột ngột của dọa cho sợ hãi, Nhã Lan chút gấp gáp: “Anh làm gi ?”

Hiểu Nam mím môi, nhịn xuống sự xúc động, đó nhanh chóng buông tay cô khẽ hắng giọng: "Xin em, …"

“Ừ, thôi mau nướng , cha sẽ thích nhắm rượu với mực bóng đêm chứ?”

“Ừ!” Hiểu Nam nhanh chóng đảo tay. Bầu khí giữa hai chợt trở nên ngượng ngùng. Người đàn ông đeo tạp dề hồng bỗng tràn đầy tâm sự.

“Lan, …”

“Kính cong…” Hiểu Nam đang thì chuông cửa vang lên.

“Anh để làm tiếp, mau mở cửa .”

Hiểu Nam lau tay tạp dề ngoài, ngay đó hai trung niên bước .

“Cha, !” Nhã Lan lễ phép cúi đầu chào.

Ông Trần là một dễ gần. Ông mỉm nhẹ nhàng : "Chào con gái."

Bà Trần nhiệt tình hơn nhiều. Bỏ ông Trần ngoài phòng khách mà bước đến chỗ Nhã Lan nắm lấy tay hỏi nhỏ: "Lan, con giảm cân ? Hiểu Nam chăm sóc con ? Nó dám bắt nạt con ? Nếu nó dám bắt nạt con, lập tức cho , sẽ giúp con dạy bảo nó, tuyệt đối giữ chịu đựng một . Nói xem.”

“Không ạ, Nam ạ!” Nhã Lan ngượng ngùng đáp.

“Con thật chứ? Con thấy nó điểm nào , bảo với để dạy nó.” Bà Trần Tiếp tục thì thầm.

“Anh Nam gì cũng ơi, con á, con mới ạ, con chỉ sợ thấy chán mà…” Nhã Lan thái độ nhiệt tình của chồng dụ dỗ mà quên mất luôn cách chồng nàng dâu.

Nghe cô thật thà kể, bà Trần tít mắt: “Nó dám , cho tiền cũng dám suy nghĩ đó, dám đảm bảo.”

Nói tranh luôn vỉ mực Nhã Lan đang cầm mà nhanh nhẹn gói báo dùng chày đập và xé . Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trong căn bếp đơn sơ của cô, làm một việc hết sức tầm thường, thế nào cũng khiến Nhã Lan cảm thấy thuộc. Nhẽ cảm thấy điều gì đó vô lý mới , nhưng tiềm thức mách bảo rằng chuyện bình thường, thế nên Nhã Lan chỉ thoáng băn khoăn cũng để ý đến nữa. Tình cảm của cặp cha thật khiến cô ấm lòng.

"Mẹ ơi, hai xong ?" Hiểu Nam và ông Trần bên nồi lẩu ngoài phòng khách hỏi vọng .

“Ra đây, đây!” Bà Trần bê đĩa mực, Nhã Lan bê bát chấm cùng ngoài. Bà chồng mỉm khẽ gật đầu. Có vẻ như con trai của họ đang thuận lợi, hai hài lòng nháy Hiểu Nam bí mật động viên cố lên.

Bốn ăn trò chuyện bên nồi lẩu ấm áp. Bà Trần là bắt chuyện giỏi nhất. Bà đang hào hứng chia sẻ về phong tục của nhà họ Trần dịp tết Nguyên Đán. Ông Trần chăm chú lắng thể hiện thái độ tôn trọng vợ, cũng quên gắp đồ cho bà . Nhã Lan họ, Hiểu Nam trợn mắt, ý : “Nhìn xem cha kìa, đấy mới gọi là vợ chồng chứ!”

Khi bà Trần dừng , Hiểu Nam liền : “Tết năm nay chúng con ăn tết bên ngoại ạ?”

“Hả, để bàn với ông bà thông gia, sẽ cho hai đứa .” Bà Trần vội . Cháu nội của bà nhớ nó, nếu tết thằng con vô dụng mà đưa vợ về, nó đón một cái tết nữa ?

"À, hai đứa khi nào tính sinh em bé?" Khải Dương cũng bốn tuổi .

Đột nhiên bà Trần nhắc đến chuyện sinh con khiến Nhã Lan sặc họ dữ dội. Hiểu Nam vội vỗ lưng cho cô còn nhẹ nhàng : "Em cần uống nước ? Anh ăn từ từ thôi, đồ làm nó ngon đến mức em thể cưỡng … Á!"

Nhã Lan gương mặt nhăn nhó của Hiểu Nam, vô tội : “ , ai bảo nấu ăn ngon như thế!”

Ông bà Trần hai đứa diễn trò cắt ngang câu chuyện sinh con thì bĩu môi khinh thường. Không câu gừng càng già càng cay ?

“Nào, uống thêm vài ly với cha, đêm nay cha ngủ ở đây.” Ông Trần rót chai rượu thuốc nhiệt tình mời con trai.

, hai phòng ngủ mà, vả cha con uống rượu thì thể lái xe.” Bà Trần cũng chặn ngang cho hai cơ hội từ chối.

Hiểu Nam bắt tín hiệu liền thuận nước đẩy thuyền: “Vâng ạ, cha đường như thế con cũng yên tâm, đang ngày lễ, hai cứ ở đây vài ngày cũng ạ.”

Sau bữa tối, bà Trần và Nhã Lan xem phim truyền hình ngoài phòng khách. Ông Trần và Hiểu Nam đang ngà ngà say dựa ở gần đó. Bát đĩa đều để trong chậu rửa phần cho ai đó hùng hồn nhận rửa ngày mai nên chẳng ai dám tranh việc cả, Phim kết thúc, mỗi một phụ nữ dìu đàn ông của trở về phòng. Bàn tay của Hiểu Nam ở lưng còn quên dựng ngón cái hiệu cho cha ở phía .

***

Loading...