6
Hai năm , một tài khoản WeChat ghi chú gửi cho một tin nhắn lúc nửa đêm:
—— Em cô đơn khi một ở nhà ?
Tôi tưởng là lỡ thêm một gã biến thái nào đó, lập tức chặn và xóa.
Không ngờ còn một câu :
—— Có nuôi thú cưng làm bạn .
"Anh nghĩ đến việc gọi điện hỏi em?"
Anh thở dài, : "Đồng nghiệp bảo, gái xinh thường thích mấy đứa mọt sách như ."
Tôi khuôn mặt , hỏi: "Đồng nghiệp của thù với ?"
"Không , là trai công nhận trong công ty, nhưng yêu online mười mấy đều thất bại, lẽ đó là phận của hội mọt sách chúng ."
"..."
"Vậy thể ôm em ?"
Tôi do dự gật đầu, thử áp đầu lên vai , thấy phản đối, liền ôm eo vui vẻ xem tivi.
là giống một chú cún lớn.
7
Mấy ngày Tết, công ty Cố Ngôn tiệc tất niên.
Tôi tưởng sẽ về muộn, đang định tắt máy tính ngủ thì chuông điện thoại reo.
Tôi "Alô" một tiếng, đầu dây bên vang lên giọng .
"Ngẩng đầu lên, cửa sổ ."
Tôi ngẩng đầu khỏi máy tính, bên ngoài trời tối.
Đầu dây bên thúc giục: "Nhìn ?"
Tôi gật đầu "Ừm" một tiếng.
"Xem kỹ nhé."
Theo lời , một dải pháo hoa bung nổ bầu trời, tiếp theo là đóa thứ hai, thứ ba, thi khoe sắc.
Cố Ngôn cúp máy, từ điện thoại vọng tiếng bước chân rối rít.
Sau đó là giọng một bé: "Cố ca Cố ca, chạy ! Em dẫn bọn cẩu nô đến !"
Tôi : "Cố Ngôn, ..."
Một tiếng quát lớn cắt ngang lời : "Này! Pháo hoa là mày đốt đúng ?"
Tôi thấy giọng Cố Ngôn hoảng hốt: "Chết , công an! Sao cả cảnh sát nữa?"
Anh thở dài như chấp nhận phận, : "Sở Ngữ, lẽ ăn cơm tù vài ngày, em đừng lo."
Tôi: "..."
Điện thoại nhanh chóng ngắt, chỉ còn tiếng tút tút.
ngày Tết, Cố Ngôn mới thả.
Khi đến đồn cảnh sát đón, nhét tay túi áo khoác, vẻ mặt như giác ngộ chân lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-anh-muon-lam-tieu-tam-cua-em/chap-4.html.]
Tôi bắt chước lời cảnh sát dạy bảo, hỏi: "Cố Ngôn, ?"
Anh liếc , thở một luồng trắng, ngang ngược đáp: "Biết , còn dám."
Tôi bật : "Biết luật mà còn phạm, ăn cơm tù nữa ?"
Anh suy nghĩ nghiêm túc một chút, : "Thực cơm trong đó cũng ngon, trong đó cũng thú vị."
"..."
Ngày Tết, đường phố vắng tanh.
Tôi lái xe đến đón, ghế phụ với vẻ mặt thất vọng.
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Anh : "Hình như là chồng ."
Tôi đùa: "Bỏ chữ 'hình như' ."
Anh : "..."
Cố Ngôn ngã ngửa ghế, trông càng thất vọng hơn.
"Tại nghĩ ?"
"Mấy bạn tù tạm thời của , khi về vợ bạn gái họ, họ đều hiểu rõ sở thích của . Còn đồng nghiệp bảo: 'Hỏi han ấm lạnh bằng chuyển khoản kếch xù'."
Tôi liếc , : "Cũng mà."
Anh sang , mắt sáng lấp lánh: "Em thích gì?"
Tôi suy nghĩ một chút: "Em gì đặc biệt thích."
Anh lập tức như bong bóng xì , thở dài "Ồ" một tiếng.
Tôi rời xa gia đình từ lâu, Cố Ngôn là trẻ mồ côi, nhà chỉ hai chúng .
Tôi chuẩn bữa trưa trong bếp, lau nhà ở phòng khách.
Khi nấu xong, Cố Ngôn đang ngoài cửa chỉ đạo một bé mười ba mười bốn tuổi dán câu đối.
Tôi nghi hoặc hỏi: "Hai đang làm gì thế?"
Gai xương rồng
Cậu bé khổ: "Chị, đây là chuyện em nên làm."
Dán xong câu đối, xoa xoa tay với Cố Ngôn: "Đại ca, em dán xong , còn cái ?"
Cố Ngôn "hừ" một tiếng đầy kiêu ngạo.
Cậu bé hiểu ý, cúi đầu chào chúng rời .
Nhìn bóng lưng nhảy nhót xuống cầu thang, hỏi Cố Ngôn: "Đứa bé là?"
"Cháu nội của ông Trần trong khu."
À, cháu của ông lão hạ gục ván cờ đến mức nhập viện.
"Anh mua câu đối lúc nào ?"
Anh ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin: "Anh xin thằng nhóc đó."
"?"
"Tối hôm đó chính nó là dẫn công an và cảnh sát đến, chạy kịp."
"..."