Chương 35: Lễ Cưới Định Mệnh – Một Lần Yêu, Trọn Đời Không Thay
6 tháng sau ngày bé Khải Thiên chào đời.
Hôm ấy, cả mạng xã hội như bùng nổ khi Vũ Thị phát đi thông báo: “Vũ Dạ Thần chính thức tổ chức hôn lễ với Vũ phu nhân – Yên Nhiên.”
Đây không phải hôn lễ sắp đặt theo giao ước năm xưa, cũng không phải buổi đăng ký lặng lẽ trong giấy tờ.
Mà là một hôn lễ trong mơ – vì tình yêu, vì trái tim.
**
Khu vườn cổ kính của biệt thự Vũ gia được biến thành thánh đường ngoài trời.
Lối đi trải đầy cánh hồng trắng. Bên trên là hàng ngàn bóng đèn treo trong lồng pha lê, lung linh như sao.
Khách mời giới hạn, nhưng ai cũng là nhân vật cấp cao trong giới tài chính, nghệ thuật, chính trị.
Mỗi người khi bước vào đều nhận được một chiếc hộp nhỏ, bên trong là thiệp viết tay từ Dạ Thần:
“Cảm ơn vì đã chứng kiến ngày trái tim tôi thuộc về một người mãi mãi.”
**
Đúng 18h00, tiếng dương cầm vang lên.
Cánh cửa lớn mở ra.
Yên Nhiên xuất hiện – khoác trên mình chiếc váy cưới trắng đính pha lê lấp lánh, đơn giản mà tinh tế.
Tay cô ôm bó hoa tulip trắng – loài hoa mà lần đầu tiên Dạ Thần từng tặng.
Nhưng đặc biệt hơn cả – bé Khải Thiên ngồi trong chiếc xe nôi được trang trí như chiếc xe cổ tích, là "thiên thần mang nhẫn cưới", tay cầm chiếc gối nhung nhỏ đính hai nhẫn cưới vàng trắng.
**
Vũ Dạ Thần đứng ở cuối lối đi, trong bộ vest đen cổ điển, ánh mắt không rời cô một giây nào.
Anh không để bất kỳ ai dắt tay cô.
Không có cha – vì từ giờ chồng là người bảo vệ cô suốt đời.
Anh bước lên, đưa tay ra.
“Bà xã, anh chờ em cả đời… chỉ để hôm nay được nói câu này:
Anh muốn cưới em, vì trái tim, không vì lý do nào khác.”
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-ngoc-tong-tai-ba-dao/chuong-35-le-cuoi-dinh-menh-mot-lan-yeu-tron-doi-khong-thay.html.]
Trên lễ đài, khi MC đọc lời tuyên thệ, Dạ Thần không cần nhìn giấy, chỉ nhìn vào mắt vợ và nói:
“Từ hôm nay,
Anh là chồng của em – là ba của con chúng ta – là người sẽ cùng em già đi.
Mỗi nếp nhăn em có, mỗi ngày em mệt, anh đều muốn được chia sẻ.
Nếu em ốm, anh chăm. Nếu em khóc, anh lau.
Và nếu em có biến mất trong kiếp sau…
Anh sẽ tìm lại em, cưới lại em… thêm một lần nữa.”
**
Yên Nhiên xúc động đến nghẹn ngào.
Cô đáp lời trong nước mắt:
“Em từng nghĩ mình quá nhỏ bé để được đứng cạnh một người như anh.
Nhưng chính anh khiến em tin: một trái tim ngốc cũng xứng đáng được yêu, được nâng niu.
Nếu có kiếp sau – em cũng xin làm lại vợ của anh.
Vẫn ngốc, vẫn vụng, nhưng… vẫn yêu anh suốt đời.”
**
Khi cả hai trao nhẫn cưới – bé Khải Thiên “ư a” đúng lúc như một lời chúc phúc từ thiên thần nhỏ nhất.
Cả lễ đường vỡ òa tiếng vỗ tay.
Yên Nhiên tựa vào vai chồng, đôi mắt long lanh:
“Cảm ơn anh đã tổ chức hôn lễ này cho em.”
Dạ Thần siết tay cô:
“Không. Cảm ơn em đã đến bên anh… để anh có cơ hội làm chú rể một lần trong đời – mà chú rể đó… may mắn nhất thế gian.”
**
Tối hôm đó, trong phòng tân hôn tràn hoa trắng và ánh nến, anh đặt cô nằm xuống giường, thì thầm bên môi:
“Đêm nay… cho anh được ‘cưới’ lại em lần nữa – theo đúng nghĩa mà tim anh muốn…”
Và họ – từ tổng tài và cô vợ ngốc – chính thức trở thành vợ chồng trọn vẹn, trong cả giấy tờ, trái tim… và những đêm yêu nhau không cần lý do.