Chương 34: Tiệc Đầy Tháng Của Cậu Nhóc “Sát Gái” Nhất Nhà Vũ Thị
Biệt thự Vũ gia hôm nay khác hẳn mọi ngày.
Hoa trắng được kết thành từng vòng tròn treo khắp sảnh lớn, bóng bay bạc nhẹ nhàng treo trần, lồng đèn giấy hình gấu bay lơ lửng.
Tất cả đều để chào mừng “thiên thần nhỏ đầu tiên của Vũ Thị” – Vũ Khải Thiên, tròn 1 tháng tuổi.
**
Dạ Thần từ sáng sớm đã tự tay chọn vest cho con trai: một bộ đồ sơ sinh mini màu trắng ngà, có nơ nhỏ ở cổ.
Anh vừa cài nút áo vừa nói:
“Hôm nay là ngày con phải lịch lãm hơn ba.”
Yên Nhiên ngồi trên giường, nhìn cảnh tượng đó mà bụm miệng cười.
“Con mới 1 tháng tuổi đã bị ba áp lực rồi…”
“Ba nó không cho phép nó thua ai – kể cả khoản đẹp trai!”
**
Tiệc đầy tháng bắt đầu từ 17h.
Khách mời chủ yếu là cổ đông cấp cao, đối tác thân thiết và bạn bè chọn lọc. Ai đến cũng trầm trồ trước không gian lung linh, ấm cúng.
Tất nhiên, nhân vật chính – bé Khải Thiên – chỉ ngủ say trong nôi, được thay phiên bế bởi một dàn cô chú “mê trẻ cấp tốc”.
**
“Cưng quá! Giống hệt ba nó luôn!”
“Má ơi, thằng nhỏ mới 1 tháng mà khí chất y như tổng tài thu nhỏ!”
“Mà ba nó đâu rồi nhỉ?”
Vừa nói xong thì… Vũ Dạ Thần xuất hiện – tay bế con, áo sơ mi trắng xắn tay, tóc chải nhẹ, thần thái ngời ngời.
Đúng kiểu: “tổng tài chuyển sang chế độ ba bỉm”.
**
Rất nhiều khách nữ trong bữa tiệc tranh thủ đến gần.
“Chủ tịch Vũ, cho em bế bé một chút nhé…”
“Hay… em bế con, anh ôm em một cái làm kỷ niệm nhen?”
Yên Nhiên lúc này đang đứng gần bàn bánh kem, nghe thấy câu đó thì nụ cười đông cứng lại.
Cô bước lại, khoác tay lên eo Dạ Thần, hôn nhẹ lên má anh trước mặt mọi người:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-ngoc-tong-tai-ba-dao/chuong-34-tiec-day-thang-cua-cau-nhoc-sat-gai-nhat-nha-vu-thi.html.]
“Xin lỗi mấy chị nha. Hai cha con em chỉ dành để… em ôm thôi!”
**
Dạ Thần bật cười, nghiêng đầu nhìn vợ:
“Ghen rồi hả?”
“Có con rồi mà người ta còn xin ôm. Không ghen là em ngốc thiệt á.”
Anh cười trêu:
“Ừm… nhưng vợ anh ngốc theo cách đáng yêu nhất.”
Cô nhéo eo anh: “Dám nói nữa là tối nay ngủ riêng đó!”
**
Sau phần chụp ảnh, bé Khải Thiên được đưa vào phòng ngủ sớm để tránh ồn.
Dạ Thần quay sang nói với vợ:
“Anh có món quà đặc biệt cho con.”
Anh lấy từ túi áo ra một hộp nhỏ, bên trong là một sợi dây chuyền vàng trắng tinh xảo, mặt là viên đá được đánh mã “K” – Khải Thiên, mặt sau khắc:
“Con là điều kỳ diệu mà ba mẹ từng mong đợi nhất.”
Yên Nhiên lặng người.
“Anh… chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Từ lúc con chưa chào đời. Vì anh biết, dù con là trai hay gái… thì cũng sẽ là điều quý giá nhất của anh.”
**
Tối muộn hôm đó.
Cô nằm trong lòng anh, thì thầm:
“Em tưởng sau khi sinh con, mình sẽ ít thời gian bên nhau hơn…”
Anh siết cô lại gần, thì thầm bên tai:
“Không đâu. Em và con – anh yêu đều nhau.
Nhưng vợ anh thì vẫn là duy nhất –
người khiến anh suốt đời phải xin… được yêu lại từng ngày.”
**
Dưới ánh đèn ngủ ấm áp, đôi mắt Yên Nhiên cụp xuống, môi mỉm cười, tay đặt lên n.g.ự.c anh – nơi trái tim người chồng bá đạo ấy vẫn đập đầy chân thành.