Chương 28: Bác Sĩ Cũng Đẹp Gái… Nhưng Em Chỉ Có Một Chồng Biết Ghen
Buổi tái khám thai kỳ lần thứ 4.
Yên Nhiên hôm đó hơi mệt, nên Dạ Thần nhất quyết đưa cô đến bệnh viện riêng của tập đoàn Vũ Thị đầu tư – nơi có đội ngũ y bác sĩ tốt nhất.
Vấn đề duy nhất? Bác sĩ khám cho cô lần này là bác sĩ trẻ mới chuyển về từ Mỹ – Bạch Duy Khải, đẹp trai, cao ráo, nụ cười ấm áp y như minh tinh điện ảnh.
**
Vừa vào phòng khám, bác sĩ cười nhẹ:
“Chào chị Yên Nhiên, hôm nay vẫn dễ thương như lần trước nhỉ?”
Cô cười gượng: “Dạ… em mệt hơn một chút ạ.”
Dạ Thần đứng bên cạnh, sắc mặt hơi tối lại.
“Anh là bác sĩ thì chú ý xưng hô giúp. Vợ tôi không phải ‘chị’ với ai hết.”
Bạch Duy Khải hơi khựng lại, rồi bật cười: “Vâng, tôi quen cách nói kiểu bên Mỹ, không có ý gì đâu.”
Yên Nhiên vội kéo tay Dạ Thần: “Anh đừng nghiêm trọng hóa…”
“Anh không nghiêm trọng. Anh chỉ không thích ai gọi vợ anh bằng giọng thân mật.”
**
Buổi siêu âm bắt đầu.
Bác sĩ bôi gel lên bụng cô, tay cầm đầu dò, mắt dán vào màn hình:
“Tim thai đều, bé phát triển tốt, độ dài chi tương xứng… rất khỏe mạnh.”
Dạ Thần vẫn đứng cạnh, nhưng ánh mắt không rời khỏi bàn tay của bác sĩ – đang đặt ngay trên bụng vợ anh.
Cô nhận ra, nhỏ giọng hỏi:
“Anh đang ghen đấy à?”
“Không có.”
“Vậy sao tay anh siết mạnh ghế thế kia?”
“Anh… chỉ đang giữ bình tĩnh.”
**
Ra khỏi phòng khám, anh không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-ngoc-tong-tai-ba-dao/chuong-28-bac-si-cung-dep-gai-nhung-em-chi-co-mot-chong-biet-ghen.html.]
Đến khi lên xe, anh quay sang cô, giọng ghen mà giả vờ lạnh:
“Em thấy bác sĩ đó đẹp trai không?”
Cô cười: “Ừm, chắc cũng đẹp trong mắt nhiều người.”
Anh nhíu mày: “Còn em thì sao?”
Cô nghiêng đầu: “Em thấy đẹp. Nhưng…”
“Ngoài miệng còn dám khen—”
“Nhưng…” – cô ngắt lời, hôn nhẹ lên má anh – “đẹp kiểu đó không khiến em rung động được.”
Anh sững người.
Cô nói tiếp, giọng ngọt hơn cả đường:
“Vì em yêu người ghen đến mức không dám để bác sĩ nam chạm tay lên bụng vợ mình.
Người mà mỗi lần bác sĩ nói em ‘dễ thương’ là mặt anh lập tức biến sắc như trời sắp mưa.
Người ấy tên Vũ Dạ Thần. Và anh ấy là chồng em. Mãi mãi là vậy.”
**
Dạ Thần không nói gì.
Anh chỉ cúi đầu, hôn nhẹ lên bụng cô – lần đầu không vì siêu âm hay vì nghi thức, mà đơn giản chỉ vì anh biết trong bụng cô là kết tinh của một tình yêu không thể thay thế.
“Anh xin lỗi.” – Anh khẽ nói – “Anh ghen vô lý.”
“Không vô lý.” – Cô ôm cổ anh, cười rạng rỡ – “Vì em cũng vậy. Nếu có cô y tá nào lỡ đụng vào anh lâu một giây, em sẽ làm vỡ cái khay y tế luôn cho coi.”
Cả hai bật cười.
**
Chiều hôm ấy, anh đặt một hộp quà nhỏ lên đùi cô.
Bên trong là một tấm hình siêu âm mới nhất, được ép nhựa cẩn thận, đeo dây thành móc khóa.
“Để em treo trên túi xách. Ai nhìn vào cũng biết, em có một ông chồng bá đạo đang yêu… và một thiên thần nhỏ đang lớn dần.”
Cô ôm lấy món quà, nước mắt long lanh.
Dạ Thần ơi, anh ghen thật đáng yêu.
Nhưng em biết, trong ghen là cả một tình yêu ngốc nghếch… dành cho cô vợ ngốc của anh.