Chương 22: Em Mang Thai Rồi – Nhưng Anh Có Muốn Đứa Bé Này Không?
Sáng sớm.
Yên Nhiên tỉnh giấc với cảm giác buồn nôn, đầu óc quay cuồng. Cô ôm bụng, khẽ nhíu mày:
“Lạ thật… mình đâu ăn gì lạ đâu…”
Cô không muốn làm phiền Dạ Thần vì anh đang chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng. Tự lặng lẽ rời khỏi biệt thự, cô đến phòng khám riêng — nơi không ai nhận ra thân phận cô là “Vũ phu nhân”.
Và kết quả…
“Chúc mừng, cô đã mang thai được hơn 5 tuần.”
Cô lặng người.
Tay siết chặt mảnh giấy siêu âm — nơi một chấm nhỏ đang nằm đó, như một phép màu.
“Con của mình… và anh ấy…”
**
Nhưng trên đường trở về, cô vô tình nghe được một cuộc điện thoại từ Dạ Thần — khi anh đứng ngoài hành lang công ty, đang nói với trợ lý:
“Đừng đưa bất kỳ thông tin nào về chuyện con cái ra. Tôi chưa có ý định… làm cha lúc này.”
Một câu, như sét đánh ngang tai.
Cô đứng lặng phía sau, tay siết chặt.
**
Tối hôm đó.
Bữa tối lặng lẽ hơn bao giờ hết. Dạ Thần vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc, vẫn rót sữa ấm như mọi ngày…
Nhưng trong lòng cô — cả thế giới đã nứt một mảnh.
**
Anh lên tiếng:
“Em mệt sao? Mắt sưng…”
“Không sao.” – Cô gượng cười – “Chỉ hơi buồn ngủ.”
“Vậy để anh bế em lên phòng.”
“Không cần đâu.”
Cô lùi lại một bước. Đôi mắt ngập ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-ngoc-tong-tai-ba-dao/chuong-22-em-mang-thai-roi-nhung-anh-co-muon-dua-be-nay-khong.html.]
“Nếu… có một ngày, em nói với anh rằng… em có thai, anh sẽ làm gì?”
Anh khựng lại, bất ngờ.
Ánh mắt cô run rẩy nhìn thẳng vào anh:
“Anh nói… chưa muốn làm cha…”
“Em…”
“Em hiểu rồi.” – Cô cười nhẹ, nhưng lệ rơi – “Không sao đâu. Em sẽ… tự lo được.”
**
Dạ Thần nắm chặt cổ tay cô:
“Khoan đã. Em nghĩ anh không muốn đứa bé?”
“Chính miệng anh nói còn gì…”
“Em nghe chưa hết.” – Giọng anh trầm xuống – “Anh nói chưa sẵn sàng làm cha ‘khi chưa cho vợ mình một cuộc sống đủ yên ổn’. Không phải vì anh không muốn. Mà vì… anh sợ không bảo vệ được con, như đã từng không bảo vệ kịp em.”
Yên Nhiên sững người.
Cô rơi nước mắt: “Em… có thai rồi.”
Anh nhìn cô, bàn tay siết nhẹ eo cô, kéo sát vào lòng:
“Thật chứ? Em đang mang con của chúng ta?”
“Ừm…” – Cô gật đầu, mắt đỏ hoe.
Và rồi — anh ôm chặt cô như ôm cả sinh mệnh:
“Cảm ơn em… vì đã cho anh thêm một người để yêu thương bằng cả trái tim.”
**
Tối hôm đó, không phải là đêm của đam mê mãnh liệt.
Mà là đêm của những cái chạm dịu dàng… từ một người chồng sắp làm cha.
Anh hôn lên bụng cô, nơi sinh linh nhỏ đang lớn lên từng ngày:
“Chào con. Cha đây. Và cha đã sẵn sàng… từ khoảnh khắc biết con là của mẹ con.”
**
Ngoài trời, mưa rơi lất phất.
Nhưng trong tim họ… nắng ấm bắt đầu nở rộ.