Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tố Lam tin nổi.
Tối nay, cô trải qua quá đủ chuyện .
Từ việc cô “bất đắc dĩ” tin rằng cô bạn trai, đến chuyện ép để Hàn Vũ ở qua đêm… Cô chỉ nhanh chóng kết thúc ngày hôm nay.
Vậy mà bây giờ, xuất hiện cửa phòng cô nửa đêm?
—
Cô nhíu mày, đàn ông mặt: “Sao ở đây?”
Hàn Vũ dựa nhàn nhã khung cửa, là áo phông và quần thể thao của em trai cô, tóc vẫn còn ẩm nhẹ khi tắm.
Nhìn một chút… vẻ ngoan ngoãn.
chỉ vẻ ngoài thôi.
Anh thản nhiên đáp: “Em trai em bảo bận ôn thi, làm phiền.”
Tố Lam cau mày: “…Rồi?”
Hàn Vũ nhẹ, giọng điệu bình thản như thể chuyện hợp lý đến mức cần bàn cãi:
“Nên bảo sang phòng em ngủ.”
—
”…”
Khoảnh khắc đó, cô thực sự cảm giác sắp nhồi m.á.u não.
Cô em trai thực sự , đơn giản là Hàn Vũ ép như .
vấn đề là…
Cô thể đuổi ngoài ngay lúc !
—
Cô siết chặt tay, giọng điệu đầy nhẫn nhịn:
“Anh thể ngủ ở sofa.”
“Không tiện.”
“Anh thể đặt khách sạn gần đây.”
“Quá phiền.”
“Anh thể—”
“Tôi thể ngủ ở đây.” Anh cắt ngang, giọng điềm nhiên như thể đang đề xuất một phương án hợp lý nhất.
Tố Lam: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-hop-dong/chuong-34.html.]
Cô hít một sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
ánh mắt Hàn Vũ quá mức thản nhiên, thậm chí còn chút vô tội, như thể đang làm khó ở đây là chứ cô.
—
Cuối cùng, năm phút giằng co, Tố Lam vẫn nhường nửa giường.
Cô còn cách nào khác.
Nếu tiếp tục tranh luận, trong nhà sẽ thấy, và chuyện sẽ còn rắc rối hơn.
—
Tắt đèn.
Phòng chìm bóng tối.
Bên cạnh, một sự hiện diện quá mức rõ ràng.
Hơi thở của cô chậm .
Không gian vốn dĩ chỉ thuộc về cô.
Bây giờ, thêm một đàn ông.
Cô dịch sang mép giường, kéo chăn lên, cố gắng tự nhủ rằng đây chỉ là một tình huống bất đắc dĩ.
—
ngay lúc đó, giọng trầm thấp của Hàn Vũ vang lên.
Rất nhẹ, nhưng đủ để cô rõ trong màn đêm tĩnh lặng.
“Giường em mềm thật.”
Tố Lam cứng .
Một giây , bổ sung thêm một câu:
“Thơm nữa.”
—
”…”
Tố Lam lập tức đầu, trừng mắt trong bóng tối.
“Hàn Vũ, im lặng giùm ?”
Anh khẽ , gì nữa.
—
rõ ràng, bây giờ, cô mới là ngủ .