Hàn Vũ kiểu dễ ảnh hưởng bởi cảm xúc.
Dù là trong công việc cuộc sống, luôn giữ sự lý trí tuyệt đối.
hôm nay, đầu tiên nhận - những chuyện, càng cố gắng gạt sang một bên, nó càng bám riết lấy tâm trí .
—
Sáng Chủ nhật.
Hàn Vũ thức dậy sớm hơn ngày.
Căn hộ vẫn yên tĩnh như hôm qua.
Anh cửa sổ, xuống đường phố phía . Ánh nắng đầu ngày trải dài từng góc phố, dòng vẫn tấp nập qua , tất cả đều bình thường đến mức vô nghĩa.
Anh , bước đến tủ lạnh, mở .
Bên trong vẫn còn đồ ăn dự trữ, vài nguyên liệu nấu nướng mà đáng lẽ hôm nay cô sẽ dùng để làm bữa sáng.
cô ở đây.
Mới hai ngày thôi, mà gian trở nên quá mức trống vắng.
Hàn Vũ khép cửa tủ lạnh , rót một ly nước.
Khi nhấp một ngụm, bỗng nhiên nhận —
Đây là đầu tiên, cảm thấy quen thuộc với nơi .
—
Cả ngày hôm đó, thể tập trung bất cứ việc gì.
Ban đầu, nghĩ rằng thể kiên nhẫn đợi cô .
, từng hình ảnh cứ lặp lặp trong đầu .
Từ chuyện cô tránh mặt suốt mấy ngày qua, đến chuyện tìm cô chiều thứ Sáu.
Anh từng hỏi cô về quá khứ.
Không vì quan tâm, mà vì từng cảm thấy cần thiết.
, cảm giác đó khác hẳn.
Bởi vì tìm cô là .
—
Buổi chiều.
Cuối cùng, Hàn Vũ mất kiên nhẫn.
Không một giây do dự, lấy chìa khóa xe, rời khỏi nhà.
—
Thành phố nơi Tố Lam ở.
Chiếc Bentley màu đen đỗ một khu phố nhỏ, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu xuống xe.
Hàn Vũ hạ kính, về phía - căn nhà của gia đình cô.
Anh xuống xe ngay.
Anh rút điện thoại , gọi cho cô.
Không ai bắt máy.
Anh gọi nữa.
Vẫn phản hồi.
Ánh mắt dần tối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-hop-dong/chuong-30.html.]
Một giây , mở danh bạ, nhàn nhạt gõ một tin nhắn -
“Tố Lam, đang ở nhà em.”
—
Năm giây , điện thoại rung lên.
Là cô gọi .
Hàn Vũ nhấc máy.
Đầu dây bên , giọng của cô rõ ràng chút hoảng hốt.
“Sao đến đây?”
Anh trả lời ngay.
Anh mở cửa xe, dậy, tựa xe.
Bàn tay đặt trong túi quần, ngón tay khẽ siết .
Anh cũng đến đây vì cái gì.
Chỉ là…
Không tiếp tục đợi nữa.
—
Cổng nhà mở .
Tố Lam bước ngoài, tóc xõa tùy ý, vẫn còn khoác chiếc áo len mỏng, như thể cô vội vàng chạy mà kịp chỉnh trang .
Ánh mắt cô vẫn mang theo sự kinh ngạc tan hết.
“Sao đến đây?” Cô lặp câu hỏi.
Hàn Vũ cô một lát, đó nhẹ giọng :
“Chỉ vì nắm tay em hôm dạo, nên em tránh ?”
—
Tố Lam sững .
Cô ngờ sẽ nhắc đến chuyện .
Cô mím môi, khẽ dời tầm mắt. “Không .”
Hàn Vũ nhíu mày, tiến lên một bước.
Cô theo phản xạ lùi một chút, nhưng ngay giây tiếp theo…
Cổ tay cô giữ chặt.
—
Cô ngước mắt, thẳng đôi mắt sâu thẳm của .
Bên ánh đèn đường, gương mặt còn lạnh nhạt như thường ngày, mà mang theo một tia cảm xúc gì đó khó nắm bắt.
Anh khẽ nghiêng đầu, giọng thấp xuống một chút, như mang theo một tia trách móc:
“Vậy là gì?”
Tố Lam đáp.
Cô rút tay về, nhưng lực nắm của chặt.
Không mạnh mẽ, nhưng khiến cô thể dễ dàng rút lui.
Hàn Vũ cô thật sâu, đó nhẹ một tiếng.
Giọng trầm ấm của vang lên, từng chữ đều chạm đáy lòng cô.
“Tố Lam, thích cảm giác .”