Chương 8: “Tôi   giữ  cách với em nữa.”
Trên đường trở về biệt thự,  ai  gì, nhưng  khí trong xe  căng đến mức chỉ cần chạm khẽ… là vỡ tan.
Lâm Vân ôm túi đồ trong lòng, tim đập nhanh bất thường. Gương mặt Lục Hạo Thiên bên cạnh nghiêng nghiêng  ánh đèn đường, lạnh lùng nhưng quyến rũ đến ngột ngạt.
Khi xe  đỗ  cửa biệt thự,  bất ngờ vòng qua mở cửa xe cho cô.   vì để cô bước xuống ,   kéo nhẹ tay cô…  cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cô thật chậm.
“Anh … làm …” – Cô lùi về phía .
“Vì    giữ  cách với em nữa.”
Tối hôm , cô đang trong phòng  đồ,  cởi váy đỏ thì cánh cửa bật mở.
“Anh...  đây làm gì?” – Cô choàng vội áo choàng lụa.
“Em thử đồ 15 phút . Tôi lo em ngất.” – Anh nhàn nhã tựa  khung cửa.
“Ngất vì mệt...  vì  thấy ?” – Cô khẽ châm chọc.
Anh tiến đến gần, bước chân chậm nhưng đầy khí thế.
“Có thể là vì  sắp làm gì đó... khiến em  thở nổi.”
“Lục Hạo Thiên…” – Cô định lùi , nhưng chân đụng  ghế. Anh lập tức chớp lấy thời cơ, hai tay chống lên thành ghế, vây cô trong vòng tay .
“Em làm  phát điên.” – Anh khàn giọng. “Từ khi em bước  với chiếc váy đỏ đó,    còn lý trí nữa.”
Anh cúi đầu, hôn cô.
Không nhẹ nhàng. Không do dự.
Là một nụ hôn cháy bỏng, mãnh liệt như sóng trào nhấn chìm cả  gian.
Lưỡi  tiến sâu, tìm kiếm, càn quét khiến cô rên lên khe khẽ. Bàn tay  luồn   lưng, kéo sát cơ thể cô áp  lồng n.g.ự.c rắn chắc.
“Đêm nay,    buông em .” – Anh thì thầm trong  thở gấp gáp.
“… …” – Cô đỏ mặt, tay bấu nhẹ  áo .
Anh cúi xuống sát cổ cô, thở mạnh:
“Chỉ cần em  …  sẽ dừng .  nếu em im lặng...  sẽ hiểu là em đồng ý.”
Cô   gì. Chỉ khẽ nhắm mắt… và nghiêng đầu.
Anh hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cu-xuyen-khong-tro-thanh-my-nhan-khien-anh-dien-cuong-yeu/chuong-8-toi-khong-muon-giu-khoang-cach-voi-em-nua.html.]
Tay  siết chặt hơn. Nụ hôn trượt dọc từ cổ xuống xương quai xanh,  tràn xuống làn da đang run lên vì khao khát.
Căn phòng chìm trong tiếng thở dốc, tiếng vải vóc rơi xuống sàn… và tiếng nhịp tim hai  đang hòa làm một.
Đêm đầu tiên. Một khởi đầu… cho tình yêu định mệnh.
Cô  còn là cô vợ béo  xem thường năm nào.
Giờ đây, cô là  phụ nữ khiến tổng tài điên cuồng si mê.
 
Ánh nắng đầu ngày len lỏi qua rèm cửa, vương nhẹ lên làn da trắng mịn của Lâm Vân. Cô khẽ cựa , cơ thể mỏi nhừ  một đêm dài … "vắt kiệt sức".
Trong căn phòng tràn ngập hương gỗ và  thở nam tính, cô vẫn còn cảm giác rõ từng  môi  lướt qua da thịt, từng  thở gấp gáp bên tai, từng cái ôm siết chặt như  giữ cô  mãi mãi…
Cô  bao giờ cảm nhận   yêu thương như một  phụ nữ thực sự.
Bên cạnh, Lục Hạo Thiên vẫn ngủ say, một tay ôm trọn eo cô. Gương mặt lạnh lùng thường ngày giờ yên bình đến lạ, ánh sáng rọi lên từng đường nét góc cạnh  mỹ như tượng tạc.
Cô khẽ nhích  , nhưng vòng tay  siết .
“Em nghĩ  ?” – Anh khàn giọng, mắt vẫn nhắm hờ nhưng  cực kỳ tỉnh táo.
“Em... chỉ  dậy đánh răng...” – Cô lúng túng, hai má đỏ bừng.
Anh khẽ bật , kéo cô   sát  ngực, thì thầm:
“Không cần vội. Mùi của em...   thích.”
“Anh…” – Cô rúc  n.g.ự.c ,   hổ  hạnh phúc.
Cả buổi sáng, Lâm Vân  rời khỏi biệt thự. Cô tắm rửa,  đồ, ăn sáng    sách bên cửa sổ. Cô  từng  cảm giác yên bình đến thế kể từ khi xuyên .
Tối qua như một giấc mơ – nhưng sáng nay  quá thật. Cô …   còn đường lui nữa. Cô  thực sự trao trái tim cho Lục Hạo Thiên.
Chiều đến,  đưa cô đến tòa nhà tập đoàn Lục Thị. Đây là  đầu tiên cô xuất hiện bên cạnh   mặt  ngoài – với tư cách " phụ nữ của tổng tài".
Dưới sảnh lớn, nhân viên dừng tay, cúi chào  –  ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô. Sự tò mò, ngưỡng mộ, thậm chí là ganh ghét… như xuyên thẳng qua lớp áo dày của cô.
Lục Hạo Thiên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dẫn thẳng lên tầng cao nhất – phòng tổng giám đốc.