Chương 7: Ghen… vì một ánh mắt
Hôm nay, Lâm Vân   đưa đến trung tâm thương mại cao cấp giữa lòng thành phố.
Cô chỉ nghĩ đơn giản là mua vài bộ quần áo vì tủ đồ ở biệt thự  hàng hiệu – nhưng    thứ nào “hợp với cô”.
“Chúng   mua đồ thật hả?” – Cô hỏi, bước xuống xe với váy dài nhẹ nhàng và mái tóc buộc hờ  gáy.
Lục Hạo Thiên  đó, một tay đút túi quần, tay còn  đón lấy tay cô  tự nhiên, như thể họ  là một cặp yêu  lâu năm.
“Chẳng lẽ để cô mặc váy ngủ  dạo với  suốt đời?” – Anh liếc cô, mắt khẽ .
Trong thang máy,  một nhóm nhân viên nam cũng bước . Một  trong  đó vô thức liếc  Lâm Vân.
“Cô gái ... xinh thật. Nhìn như minh tinh …”
Chỉ là câu lầm bầm nhỏ, nhưng cũng đủ để  thoát khỏi tai của Lục Hạo Thiên.
Anh  sang,  như : “Cô  là  phụ nữ của . Anh   thêm ?”
Không khí trong thang máy lập tức đông cứng. Nhân viên  đỏ mặt cúi gằm, mồ hôi vã  như mưa.
Còn Lâm Vân thì mắt tròn mắt dẹt:
“Anh ghen ?”
Anh  trả lời. Chỉ nghiêng  sát tai cô, thì thầm:
“Cô nghĩ...  sẽ để  khác  cô bằng ánh mắt đó ?”
Chiều hôm , cô thử đến bộ váy thứ năm thì bước  với chiếc đầm ôm sát màu đỏ rượu, khoét lưng nhẹ. Ánh đèn trong phòng thử đồ phản chiếu đường cong quyến rũ mà chính cô cũng  tin là cơ thể  .
Lục Hạo Thiên đang lật tạp chí, ngước mắt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cu-xuyen-khong-tro-thanh-my-nhan-khien-anh-dien-cuong-yeu/chuong-7-ghen-vi-mot-anh-mat.html.]
Cạch.
Tạp chí rơi khỏi tay .
Anh chậm rãi bước đến gần, từng bước một đầy nguy hiểm. Khi chỉ còn cách cô một gang tay,  cúi sát, mắt tối :
“Cấm mặc váy   ngoài.”
“Gì chứ? Tại ?”
“Vì nếu   đàn ông nào khác  thấy em trong bộ ,  sợ  sẽ  kiềm chế ... để yên cho họ.”
Giọng  trầm xuống, đôi mắt thiêu đốt như  cởi từng lớp vải  cơ thể cô bằng ánh .
Anh cúi đầu, chạm nhẹ môi  vai cô – nơi lộ   đường khoét tinh tế.
“Ngoan. Cởi . Tôi sẽ chọn váy khác cho em.”
Từng hành động, từng ánh … khiến cô như rơi  mê cung  ngọt ngào,  nguy hiểm.
Và Lục Hạo Thiên –  chỉ ghen… mà còn  độc chiếm.
 
Trên đường trở về biệt thự,  ai  gì, nhưng  khí trong xe  căng đến mức chỉ cần chạm khẽ… là vỡ tan.
Lâm Vân ôm túi đồ trong lòng, tim đập nhanh bất thường. Gương mặt Lục Hạo Thiên bên cạnh nghiêng nghiêng  ánh đèn đường, lạnh lùng nhưng quyến rũ đến ngột ngạt.
Khi xe  đỗ  cửa biệt thự,  bất ngờ vòng qua mở cửa xe cho cô.   vì để cô bước xuống ,   kéo nhẹ tay cô…  cúi đầu, hôn lên mu bàn tay cô thật chậm.
“Anh … làm …” – Cô lùi về phía .
“Vì    giữ  cách với em nữa.”