Chương 31: “Nếu cả thế giới  lưng, thì  vẫn là nơi để em ngã ”
Địa điểm đầu tiên mà bà Diễm Hương nhắc đến – nơi bác sĩ Lâm Ngạn từng làm việc  khi mất tích – là một trạm y tế bỏ hoang ở vùng ngoại ô gần biên giới.
Đó là một dãy nhà cũ kỹ, gỗ mục và mái tôn rách nát, nơi từng là nơi sơ cứu cho trẻ mồ côi.
Không ai bén mảng tới đó từ năm 2006 –  một vụ hỏa hoạn bí ẩn.
Lâm Vân và Lục Hạo Thiên đến nơi  buổi chiều muộn, mang theo bản đồ cũ và đèn pin quân dụng.
Cô bước chậm rãi, tay khẽ lướt qua bàn khám  mốc xanh.
“Cha em từng  ở đây…
Có khi nào... ông  để  manh mối?” – cô hỏi, ánh mắt rưng rưng.
Hạo Thiên tiến  gần chiếc tủ thuốc  khóa.
Một ký hiệu chữ “L” nhỏ bằng d.a.o khắc  cạnh ngăn kéo làm  chú ý.
Anh bẻ ổ khóa. Bên trong là… một túi nhựa đựng hồ sơ cũ và một chiếc USB bạc nhỏ.
Họ   –  cần  gì, nhưng tim đều đập dồn dập.
Bỗng… ầm!
Tiếng mưa bất chợt trút xuống dữ dội.
Cả hai  kịp rời  thì lối   sập do mái gãy.
Họ  kẹt  trong gian nhà gỗ – điện thoại   sóng.
Cô  co gối trong góc, run lên vì lạnh.
Hạo Thiên cởi áo khoác, trùm lên  cô,   sát bên, siết lấy cô  lòng.
“Em lạnh… nhưng  thấy ấm.” – cô khẽ thì thầm.
“Vì  ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cu-xuyen-khong-tro-thanh-my-nhan-khien-anh-dien-cuong-yeu/chuong-31-neu-ca-the-gioi-quay-lung-thi-anh-van-la-noi-de-em-nga-vao.html.]
Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô.
Tay   xuống thắt lưng, siết nhẹ lấy  hình nhỏ bé đang dần ấm lên từng chút một.
“Muốn quên  cảm giác  đe dọa ?” – Anh hỏi.
“Muốn…”
“Vậy để ... khiến em chỉ còn nhớ đến mỗi  thở  thôi.”
Trong căn nhà hoang giữa tiếng mưa gào rít và sấm chớp dữ dội, họ quấn lấy .
Không  vì dục vọng – mà vì cần  như sự sống.
Anh đặt cô xuống nền gỗ, dùng cơ thể ấm nóng che chắn  giá lạnh.
Từng nụ hôn rải xuống như lửa nhỏ  da thịt – chậm rãi,  chủ đích, đầy mê hoặc.
Cô thở gấp, tay bấu chặt lấy vai , đôi chân run run quấn quanh hông  như đòi hỏi nhiều hơn.
Anh rên khẽ bên tai cô:
“Chỉ cần còn sống… thì  sẽ làm em thấy hạnh phúc. Dù ở bất cứ …”
Sau cơn yêu cuồng dại, cô tựa  n.g.ự.c , thở nhẹ:
“Chúng  sẽ kết thúc tất cả sớm thôi.
Và … sống một cuộc đời bình yên, đúng ?”
“Ừ. Một cuộc đời mà mỗi ngày  đều  yêu em như  đầu.”
Sáng hôm , khi trời ngừng mưa và đường  thông , họ trở về thành phố cùng chiếc USB –   rằng…
Thứ trong đó  chỉ là danh sách nạn nhân.
Mà còn là bí mật sẽ làm rung chuyển cả hệ thống chính quyền.