Chương 11: "Tôi  trốn nữa. Tôi sẽ đòi  tất cả."
Sáng hôm , Lâm Vân tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của  đàn ông mà cô  từng nghĩ… chỉ  thể ngước  từ xa.
Cô  sang, thấy Lục Hạo Thiên vẫn còn say ngủ, hàng mi dài phủ nhẹ lên gương mặt điển trai, cánh tay  vẫn ôm chặt eo cô như sợ cô biến mất.
Tim cô mềm .
Cô từng là một cô vợ béo  coi thường, từng sống trong sợ hãi, từng  đẩy đến cái chết… nhưng giờ đây, cô   trong vòng tay một  sẵn sàng đối đầu với cả thế giới vì .
Dưới nhà, trợ lý riêng của Lục Hạo Thiên – Thẩm Phong – đang chờ với một tập tài liệu dày.
“Là về cô gái hôm qua – Lâm Linh.” – Anh cung kính đưa lên.
Lục Hạo Thiên liếc nhanh  đặt xuống bàn, ánh mắt tối :
“Có vẻ như cô   chỉ đơn thuần là em họ.”
“ . Lâm Linh là con riêng của dì ba nhà họ Lâm.   cô  từng cấu kết với  chồng cũ của Lâm Vân để chiếm đoạt tài sản Lâm thị  khi Lâm Vân mất tích.”
Mắt Lâm Vân sáng lên, bàn tay siết chặt ly cà phê.
“Họ... thật sự  cấu kết. Và cái ngã cầu thang đó... là âm mưu?”
Lục Hạo Thiên   gì. Anh tiến , nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Muốn đối mặt chứ? Hay  giải quyết  em?”
Lâm Vân ngước lên, ánh mắt kiên định:
“Không. Đã đến lúc  trở về… và khiến họ ,   còn là Lâm Vân năm xưa nữa.”
Chiều hôm , Lâm Vân xuất hiện tại trụ sở Lâm thị – tập đoàn từng thuộc về cha  cô.
Bước xuống từ chiếc xe Bentley sang trọng, cô diện một bộ vest trắng gợi cảm, mái tóc búi cao kiêu hãnh, ánh mắt lạnh lùng làm   xung quanh đều nín thở.
Cô  cần hét to  là ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cu-xuyen-khong-tro-thanh-my-nhan-khien-anh-dien-cuong-yeu/chuong-11-toi-khong-tron-nua-toi-se-doi-lai-tat-ca.html.]
Chỉ cần khí chất hiện tại…  khiến bao kẻ từng chà đạp cô  chột .
Trong phòng họp, Lâm Linh đang thao thao về dự án mới thì cửa bật mở.
Tất cả đều  đầu. Một giây im lặng,  hỗn loạn nổ :
“Là cô !”
“Sao  giống… Lâm Vân thế ?”
Lâm Linh  phắt dậy, run rẩy.
“Cô... Cô tới đây làm gì?!”
Lâm Vân nhếch môi:
“Không  cô    c.h.ế.t ?”
Cô chậm rãi bước , từng bước như đạp lên lòng kiêu hãnh của kẻ phản bội.
“Yên tâm,   đến để nhắc  chuyện cũ.” – Cô dừng  mặt Linh, ánh mắt sắc bén – “Tôi đến để lấy  những gì thuộc về .”
Tối đó, trở về biệt thự, Lâm Vân thả lỏng  trong bồn tắm đầy bọt, cơ thể mỏi nhừ nhưng lòng thì nhẹ tênh.
Cửa mở. Lục Hạo Thiên bước , tay cầm ly rượu đỏ, ánh mắt tối  khi  thấy dáng  cô chìm trong làn nước mờ ảo.
“Anh…  làm gì đó?” – Cô che n.g.ự.c theo phản xạ.
Anh bước tới,   gì. Đặt ly rượu xuống,  cúi  hôn lên bờ vai ướt nước, giọng khàn đặc bên tai cô:
“Em càng mạnh mẽ...  càng  thể rời mắt.
Tối nay, để  thưởng cho em – vì  dám làm chính .”
Đêm ,  thở hoà  tiếng nước vỗ nhẹ…
Như chứng minh rằng: Khi em dám bước  khỏi vỏ bọc cũ, thì  – sẽ là  giữ em  bằng tất cả đam mê và yêu thương.