“Kẻ thù chung?” Mạnh Nhan An chuyển ánh mắt sang Lý Vũ Văn, khẩy, vẻ khá thẳng thừng: “Chúng cùng đẳng cấp ?”
Lý Vũ Văn khinh thường thái độ của Mạnh Nhan An trong lòng.
dám thể hiện , tiếp tục cẩn thận :
“Thực là con gái nhà họ Chung, chúng cũng mới về kinh thành nhận họ hàng, nên cô Mạnh cũng là chuyện bình thường.”
“ chắc chắn cô mối quan hệ giữa Lạc San và nhà họ Chung.”
“Thành thật mà , chúng ghét Lạc San, cũng cô dùng thủ đoạn gì mà lấy lòng ông ngoại .”
“Ông ngoại lớn tuổi , đầu óc cũng lú lẫn, chuyện gì cũng chiều theo cô . Vừa cô đến bệnh viện thăm ông ngoại , còn cố tình dụ dỗ ông chia một phần tài sản thừa kế cho Lạc San .”
“Cái gì?” Vừa thấy điều , Mạnh Nhan An còn giữ bình tĩnh nữa.
Nhà họ Chung tuy bằng nhà họ Tô.
cũng coi là một trong những gia tộc giàu hàng đầu ở kinh thành.
Và tiếng trong giới thượng lưu.
Trước đây, cô chỉ Lạc San ông Chung trọng dụng.
cô để tâm.
Cứ nghĩ ông Chung đang làm từ thiện.
Giống như nuôi một thú cưng ngoan ngoãn .
Không ngờ, ông Chung nghiêm túc.
Giọng Mạnh Nhan An bất giác cao lên: “Ông ngoại điên , ông để tài sản cho Lạc San làm gì?”
“Cái cô câm đó rốt cuộc mị lực gì!”
Lý Vũ Văn thở dài bất lực.
“Bây giờ dù lo lắng cũng ích gì, dù đó cũng là lời thật của ông ngoại .”
“Thực ý của chúng cũng giống như cô, chúng đều cảm thấy, Lạc San xứng.”
“Vì , nghĩ chúng thể hợp tác với .”
“Có lẽ, chúng thể tận dụng mối quan hệ .”
Mạnh Nhan An Lý Vũ Văn, chút do dự, chỉ mở lời:
“Anh kế hoạch cho , thể xem xét.”
Lý Vũ Văn đến bên cạnh Mạnh Nhan An, thì thầm.
Mạnh Nhan An xong kế hoạch của , chút kích động, rục rịch hành động.
Lý Vũ Văn thấu tâm tư của Mạnh Nhan An, cố tình : “Nếu cô Mạnh cảm thấy khó xử thì thôi . Dù ông ngoại nhất quyết để một phần tài sản cho Lạc San, nhưng dù vẫn là hậu duệ của ông , sẽ thiếu phần của .”
“Chỉ là bất mãn khi một ngoài chiếm đoạt.”
“Hơn nữa, nếu Lạc San những thứ , e rằng cô càng thể vững trong giới thượng lưu. Đến lúc đó, nếu cô quấn quýt Tô Tân Thần, cũng là cách.”
“Hành động thế nào, còn xem cô Mạnh tự lựa chọn.”
Nói xong, Lý Vũ Văn định bỏ .
Mạnh Nhan An vội vàng dậy: “Anh để suy nghĩ .”
Thực kế hoạch ban đầu của cô cũng gần giống với Lý Vũ Văn.
Chỉ là cách mà Lý Vũ Văn nghĩ thâm độc hơn một chút.
cô là một hai, một khi lên kế hoạch sẽ dễ dàng đổi.
Nếu bảo cô áp dụng phương pháp của Lý Vũ Văn, e rằng sẽ đồng ý.
nếu tự âm thầm đổi kế hoạch cũng là .
Dù mục đích cũng như .
Chỉ cần thấy kết quả thành công.
Mạnh Nhan An hít sâu một , trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị: “Tôi đồng ý hợp tác với , nhưng cũng một yêu cầu, đó là chỉ thành công, thất bại.”
“Cô Mạnh yên tâm.” Lý Vũ Văn : “Tôi cần thiết gây thù chuốc oán với cô.”
“Chúc chúng hợp tác vui vẻ.”
Sau khi bước khỏi nhà họ Tô, Lý Vũ Văn lạnh một tiếng.
Thực mục đích của chỉ đơn giản là Lạc San.
Hiện giờ Chung Anh Duệ và Lạc San mối quan hệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-171-coi-co-ay-nhu-qua-hong-mem.html.]
Đến lúc Lạc San kéo xuống nước, Chung Anh Duệ tự nhiên cũng khó lòng thoát khỏi.
Chỉ mong Mạnh Nhan An đừng làm thất vọng.
Sau khi gặp ông Chung ở bệnh viện, Lạc San liền đến tập đoàn Chung Thị.
Chung Anh Duệ và ông Chung dường như tâm ý tương thông.
Rất nhanh cho dọn dẹp văn phòng cho Lạc San.
Khi cô bước công ty, các nhân viên của Chung Thị đều chỉ trỏ bóng lưng Lạc San.
“Một câm làm cố vấn, thật là điên rồ.”
“Chẳng lẽ giao tiếp với khác đều dùng ngôn ngữ ký hiệu , buồn c.h.ế.t mất.”
“Anh còn dám lưng cô , bây giờ nhà họ Chung đều bảo vệ cô , cẩn thận đến lúc c.h.ế.t vì mà chết.”
“Sao, chẳng lẽ giám đốc Chung vì một câm mà sa thải ? Tôi chính là khinh thường loại cửa như thế .”
Tạ Viện Hinh thấy những lời đồn đại , kìm Lạc San một cái.
Lạc San ảnh hưởng chút nào, cảm nhận ánh mắt của Tạ Viện Hinh, cô còn mỉm với cô .
Tạ Viện Hinh mở lời: “Cô Lạc, lời của họ…”
Lạc San gật đầu.
【Tôi thấy hết , chỉ là cảm thấy cần thiết tức giận vì họ.】
Tạ Viện Hinh chút bất bình: “Họ căn bản hiểu cô, lưng cô như là quá đáng.”
Lạc San lắc đầu, khẽ thở dài.
【Việc họ sự bất mãn như là điều bình thường, dù trong mắt họ, chính là chiếm giữ vị trí , và cũng chiếm luôn cơ hội của khác.】
【 , tranh cãi bằng lời gì đáng để tranh cãi cả. Sau tự nhiên sẽ chứng minh bản .】
Thấy Lạc San bất kỳ phản ứng nào.
Những lời chế giễu của những càng lúc càng lớn.
“Không chứ, lẽ nào cô còn là điếc nữa .”
“Tôi thấy khả năng, chẳng lẽ , những câm thực là câm điếc, vì âm thanh nên .”
“Vậy thì thú vị thật, cứ mắng thẳng mặt cô , chắc là cô cũng phản ứng gì.”
Tạ Viện Hinh đầu lườm đó một cái.
Người đó cũng hoảng hốt, thậm chí còn hất cằm lên, chút kiêu ngạo Tạ Viện Hinh.
“Cô Tạ, công ty cử cô làm trợ lý cho một câm điếc, vui ?”
“Trương Tề, bây giờ đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của , nghĩ chiếc ghế quản lý là chắc chắn ?”
Tạ Viện Hinh đáp trả chút nể nang: “Cũng đúng, nếu , e rằng cả đời cũng thể làm quản lý.”
“Bây giờ , chắc chắn đắc ý lắm.
“Vị trí coi như nhường cho , cứ đắc ý cho , dù những vị trí đáng để đắc ý như sẽ còn nhiều nữa.”
“Cô!” Trương Tề tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận thể tiến lên đ.ấ.m Tạ Viện Hinh một cú thật mạnh.
vì đây vẫn còn là công ty.
Mọi xung quanh đều với ánh mắt kỳ quái.
Trương Tề chỉ thể hung hăng :
“Dù thì cũng tiền đồ hơn cô!”
“Tôi cứ xem cô và cái câm điếc , bao giờ thì đuổi khỏi đây.”
Lạc San lúc đột nhiên đầu , mỉm với Trương Tề.
【Xin nhé, để thất vọng . Tôi câm điếc, rõ.]
【Hình như là cấp của thì . Anh lưng như , xem, nên tức giận .]
Từ lúc Lạc San công ty đến giờ, Trương Tề vẫn luôn lầm bầm ngừng.
Thấy Lạc San chút phản ứng nào.
Tưởng rằng cô thật sự là điếc, hoặc là một quả hồng mềm tính khí.
Thật ngờ cô đột nhiên .
Ánh mắt Trương Tề chút lảng tránh.
“Cấp cái gì mà cấp , cái phận của cô, dù cũng thừa nhận.”
________________________________________