Vợ Câm Đắt Giá: Phu Nhân Dẫn Con Bỏ Trốn Rồi - Lạc San & Tô Tân Thần - Chương 120: Có thêm một người bạn

Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:13:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạc San chủ động tìm đến Thẩm Thu Văn.

Cô nở một nụ dịu dàng với đối phương: "Cảm ơn , ngờ sẵn lòng đỡ cho ."

Thẩm Thu Văn còn chút buồn bã, đột nhiên thấy giọng điện thoại của Lạc San, suýt chút nữa phản ứng kịp.

đầu , chút kiêu căng.

“Tôi , đỡ cho cô, những gì , đều là công bằng chính trực.”

“Hơn nữa hôm nay hiểu lầm cô, nên như , nên xin là điều nên làm, nhưng điều đó nghĩa là quen làm bạn với cô.”

Lạc San cũng tức giận, nụ mặt càng rạng rỡ hơn.

Cô nghĩ một lát, gõ chữ: "Cậu tin , quần áo của vẫn còn nguyên vẹn, chuyên phục chế đồ cổ, nhất định thể trả bộ quần áo của một cách nguyên vẹn. Nếu thích kiểu mới hơn một chút, cũng thể nghĩ cách."

Ánh mắt Thẩm Thu Văn thoáng qua sự mềm lòng.

Cô khẽ lắc đầu.

“Thật hỏng hóc rách nát cũng quan trọng, đó chắc chắn vẫn còn ấm của , chỉ cần thấy nó, chắc chắn cũng thể hình dung mặc chiếc váy đó trông như thế nào.”

Càng về , ánh mắt Thẩm Thu Văn càng lộ vẻ đau buồn.

Lạc San an ủi thế nào.

Chỉ thể cố gắng bày tỏ: "Mẹ chắc chắn là một hiền lành và , nên tính cách mới như ."

“Tính cách ?” Thẩm Thu Văn thể tin nổi Lạc San một cái, “Cô là đầu tiên với như .”

“Xem vài lời của Mạnh Nhan An cũng đúng, cô là , tuy , nhưng ngọt ngào khéo léo.”

“Cô cần đến những điều với , sẽ cô mê hoặc .”

Lạc San lắc đầu: "Không , là vì thật sự cảm thấy là một , đối xử với bạn bè cũng nghĩa khí, hơn nữa, chỉ cảm thấy , Du đại sư cũng với như ."

“Du đại sư?”

Thẩm Thu Văn chút kinh ngạc, giọng khỏi gấp gáp hơn.

“Ông còn gì với cô?”

Lạc San nhíu mày suy nghĩ kỹ: "Ông còn , là một đứa trẻ , hơn nữa ở phương diện phục chế đồ cổ, thiên phú, chỉ là đáng tiếc, tâm đủ tĩnh. nếu thể rèn luyện thêm, nhất định thích hợp trở thành tử của ông ."

“Thật ?”

Thẩm Thu Văn lập tức đỏ hoe mắt.

Gia đình họ Thẩm từ tổ tiên là quan văn thanh liêm, nên nhà họ Thẩm quá giàu , chỉ là tích lũy lâu, quan hệ, thế lực, cũng cốt cách.

tính khí giống ba , ương ngạnh, cũng cúi đầu.

Mẹ cô là một sự tồn tại đặc biệt.

từng thấy phụ nữ nào dịu dàng đến thế, như một dòng suối.

Đáng tiếc, qua đời khi cô còn nhỏ.

Để cho Thẩm Thu Văn, chỉ còn là ký ức mơ hồ và nỗi nhớ bao giờ dứt.

Sau khi lớn lên, tính cách cô cũng càng ngày càng cô độc.

Bạn bè bên cạnh ít.

Mặc dù ít tỏ vẻ thiện.

phần lớn đều chế giễu cô lưng.

Nói cô giả vờ thanh cao, cô kiêu ngạo là ai cho cái quyền đó.

Còn cô tính khí .

Những buổi xã giao, tiệc tùng đó, Thẩm Thu Văn cũng .

Chỉ một , đường về nhà, cô gặp vài tên côn đồ.

kịp thời báo cảnh sát, cộng thêm Mạnh Nhan An ngang qua giải vây.

Thẩm Thu Văn mới xem cô là bạn của .

Bây giờ xem , cô cũng là rõ.

Bao gồm cả buổi tiệc sinh nhật cũng .

Cô vốn luôn thích tự nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, là Mạnh Nhan An cứ khích lệ, cô mới gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-120-co-them-mot-nguoi-ban.html.]

ngờ, từ đầu đến cuối đều xem như một công cụ để lợi dụng.

Lạc San thấy hốc mắt Thẩm Thu Văn càng đỏ hơn, nhất thời chút luống cuống.

sai điều gì .

Lạc San đưa tay lắc lắc mặt Thẩm Thu Văn.

Tiếp tục gõ chữ: "Thật ngưỡng mộ , nhà chắc chắn đối xử với , nên mới tấm lòng đơn thuần, dễ lợi dụng, nhưng thì khác, cha , nhà, may mắn nhà họ Tô nhận nuôi. Lúc nhỏ ông nội Tô che chở, lớn lên Tô Tân Thần che chở. hiểu rõ, mãi mãi nhà họ Tô, mãi mãi rời ."

Thẩm Thu Văn lau nước mắt nơi khóe mắt, Lạc San với ánh mắt thêm sự đồng cảm.

nhớ ngoài đồn ầm lên, Tô Tân Thần là chồng cô, dây dưa rõ với Mạnh Nhan An.”

“Cũng trách lời cô lừa gạt, cứ nghĩ, cô mới là chen chân tình cảm của khác.”

Lạc San cúi đầu, che giấu sự thất vọng trong mắt: "Không , trách , nhà họ Tô đối xử với như , chỉ nhớ ơn của họ."

Thẩm Thu Văn cũng là con gái, lờ mờ cảm nhận điều gì đó .

“Chỉ là ân tình thôi ?”

Giải quyết xong chuyện bên Mạnh Nhan An, Tô Tân Thần lập tức về.

Vừa vặn thấy hai đang chuyện.

Anh xa, cứ tưởng là Thẩm Thu Văn đang bắt nạt Lạc San, lập tức tăng tốc bước chân.

Sắp đến nơi, thấy Thẩm Thu Văn hỏi câu đó.

“Chỉ là ân tình thôi ?”

Hô hấp Tô Tân Thần nghẹn , vẻ mặt hề biểu lộ, đôi mắt đen tĩnh lặng chằm chằm Lạc San.

Lạc San im lặng một lúc, nữa ngẩng đầu lên mặt chỉ nụ : " , chỉ là ân tình, nếu tình cảm khác, lẽ chỉ là tình cảm em gái dành cho trai, đây hiểu rõ những điều , gây ít chuyện nực , nên cần lo lắng cho , ."

Lạc San nghĩ rõ ràng.

Cô và Tô Tân Thần sớm muộn gì cũng chia tay, Tô Tân Thần và Mạnh Nhan An cũng sẽ ở bên .

Cô thật sự tiếp tục cuốn mối quan hệ tay ba nữa, chi bằng lừa khác, cũng lừa chính .

Giấu tình yêu thấp kém trong lòng.

ngay từ đầu, là sai lầm .

Không ai thấy , hai bàn tay buông thõng bên hông Tô Tân Thần nắm chặt thành quyền.

Vừa lúc điện thoại di động rung lên.

Là cuộc gọi từ Hồ Thành.

Tô Tân Thần nhấn nút , một lời.

Hồ Thành bên chút đau đầu.

“Tổng giám đốc Tô, cô Mạnh đến bệnh viện làm ầm lên chịu điều trị, nhất định đến thăm.”

“Hiện tại nhà họ Mạnh cũng đang ở đó, họ tưởng là phu nhân làm gì cô Mạnh, bây giờ cũng đang làm ầm lên, chuyện …”

“Tôi đến ngay.”

Tô Tân Thần sâu bóng lưng Lạc San, sải bước rời .

Sau khi Tô Tân Thần , Lạc San cảm nhận điều gì đó, cô theo hướng đó, nhưng thấy nơi đó một bóng .

Thẩm Thu Văn ngập ngừng , trực giác mách bảo cô Lạc San thật lòng.

cuộc trò chuyện , định kiến của cô về Lạc San giảm nhiều.

Nhìn cô gái dịu dàng xinh mắt, cũng thêm vài phần thiện cảm.

Thẩm Thu Văn vỗ vai Lạc San, rạng rỡ.

“Vậy di vật của giao cho cô nhé, dự định mở một buổi triển lãm di vật của , vì đây bà giúp đỡ ít học trò nghèo.”

“Tôi nghĩ, cô ít nhiều cũng là tử của Du đại sư, để thấy khả năng của cô, đó là chuyện .”

Lạc San , chút ưu ái quá mức.

Vội vàng xua tay: "Không cần cần, đây vốn là chuyện nên làm, nếu thật sự triển lãm, cũng cần đặc biệt ghi chú là do phục chế."

Thẩm Thu Văn lắc đầu.

“Tôi Du đại sư từ chối, bản tính cao ngạo, đây vẫn luôn là nỗi lòng của .”

“Lạc San, là nên cảm ơn cô.”

Loading...