Vợ Câm Đắt Giá: Phu Nhân Dẫn Con Bỏ Trốn Rồi - Lạc San & Tô Tân Thần - Chương 111: Đừng tin những gì thấy trước mắt

Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:13:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơ thể Tiểu Ngọc run lên, trong lòng thực sự sợ hãi.

Liếc thấy vẻ mặt đắc ý của Mạnh Nhan An, ánh mắt cô trở nên kiên định, nhưng còn kịp mở lời.

Lạc San chắn mặt cô .

thấy Tiểu Ngọc đẩy xuống, lúc đó tình huống hỗn loạn, lẽ trong cuộc cũng chuyện gì xảy .

Tôi chỉ thấy hai tranh cãi cầu thang, đó cô ngã xuống.

Sắc mặt Tô Tân Thần lập tức đổi, mang theo một chút đồng tình.

“Vậy cô căn bản hiểu rõ rốt cuộc xảy chuyện gì, liền cho rằng là Mạnh Nhan An đẩy xuống?”

“Lạc San, cô trở nên phân biệt đúng sai từ lúc nào .”

Mạnh Nhan An chớp chớp mắt một cách vô tội và đáng thương, trốn lưng Tô Tân Thần thêm dầu lửa.

“Tân Thần, xem, nếu cẩn thận điều tra, hôm nay cô sợ là oan uổng c.h.ế.t em . Em là hại mà nhẫn nhịn mặt cô là khoan dung lắm , em cũng làm nữa, Lạc San mới chịu buông tha em.”

Tô Tân Thần để ý đến Mạnh Nhan An, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng Lạc San.

Lạc San ngẩng đầu lên, ánh mắt bướng bỉnh .

Tôi cố ý, cố ý bày tỏ như , dù cũng chỉ các hiểu rằng, những gì chắc là sự thật.

Mạnh Nhan An chắc chắn đẩy cô xuống là và Khương Cảnh Ngữ, các hề nghi ngờ mà tin ngay.

Tôi và Tiểu Ngọc đẩy cô xuống là Mạnh Nhan An, tại còn giữ thái độ nghi ngờ chứ.

Tô Tân Thần hiểu ý của Lạc San.

Nụ mặt Mạnh Nhan An cũng tan biến nhiều.

vui lẩm bẩm: “Đây vốn dĩ là cùng một chuyện.”

Mặc dù như .

Mạnh Nhan An vẫn nhịn quan sát sắc mặt Tô Tân Thần.

Ai ngờ Tô Tân Thần thẳng thừng .

“Bởi vì Nhan An là quen lâu như , cô dối , trong lòng tự tính toán, cô cũng cần cố ý làm tất cả những điều để nhắc nhở .”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc San tái .

Đây chính là, sự tin tưởng ?

Vậy từng tin tưởng cô như lúc .

Lạc San cảm thấy nghi vấn của thật là nực .

Cô dùng thủ ngữ nhấn mạnh.

Chuyện hôm nay và Tiểu Ngọc cố ý làm, Tiểu Ngọc cũng thể vô duyên vô cớ ngã từ cầu thang xuống.

Rốt cuộc xảy chuyện gì, nên hỏi kỹ Mạnh Nhan An.

Mấy ngày nay cô ít làm khó Tiểu Ngọc vì chuyện của .

Nói xong còn chỉ vết sưng đỏ má trái của Tiểu Ngọc.

Tô Tân Thần chỉ mím môi, như thể thấy.

“Gọi bác sĩ gia đình đến xem.”

Lạc San thật sâu, thêm gì nữa, bỏ .

Nỗi lo lắng trong lòng Mạnh Nhan An giảm nhiều, cô liếc Tiểu Ngọc, chút cam lòng .

“Cái gì mà em làm khó cô vì chuyện của Lạc San, vốn dĩ mấy ngày nay cô cứ khiêu khích em, những lời châm chọc em, là do ai chỉ đạo.”

“Tân Thần, bụng như , đuổi thẳng là xong.”

“Còn về Lạc San nữa, em thật sự dám nghĩ, nếu tiếp tục ở chung với cô thì còn xảy chuyện gì nữa.”

“Hay là…” Mạnh Nhan An mong đợi Tô Tân Thần.

Tô Tân Thần lạnh, ánh mắt chút sâu xa.

“Em mau chóng đuổi Lạc San , để em nhanh chóng trở thành nữ chủ nhân ở đây đến ?”

Đây đúng là lời trong lòng Mạnh Nhan An.

đương nhiên sẽ biểu đạt rõ ràng như .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-cam-dat-gia-phu-nhan-dan-con-bo-tron-roi-lac-san-to-tan-than/chuong-111-dung-tin-nhung-gi-thay-truoc-mat.html.]

Mạnh Nhan An làm nũng.

“Tân Thần, , em cũng là vì cho thôi.”

Tô Tân Thần vẻ mặt ngày càng lạnh nhạt: “Rốt cuộc thế nào tự quyết định, cần em gì. Tiểu Ngọc là ông nội để ở đây, đuổi là thể đuổi , nếu em thực sự ưa cô , ít tiếp xúc với cô .”

Mạnh Nhan An trợn tròn mắt.

Thật ngờ nhịn khí của một hầu.

Sự cam lòng và tức giận trào đến miệng, Mạnh Nhan An cố nuốt xuống.

Chỉ gượng: “Được , , em cũng làm khó , chỉ là chịu một chút ấm ức, em nhịn một chút là qua thôi.”

Cứ tưởng vẻ ngoài nhẫn nhịn của đủ để khác thương xót.

Mạnh Nhan An nhân cơ hội bắt đầu làm nũng.

“Tân Thần, hôm nay em dọa sợ nhỏ, tối nay .”

“Em sẽ làm gì , chỉ cần ở chung một gian với , em chắc chắn sẽ cảm thấy an .”

Tô Tân Thần liếc một cách hờ hững.

Không gì thêm, nhấc chân bỏ .

Mạnh Nhan An tại chỗ bóng lưng , suýt chút nữa cắn nát cả hàm răng.

Sau khi Tiểu Ngọc lành vết thương, cô càng thiết với Lạc San hơn.

Những khác trong biệt thự dường như cũng nhận một chút chiều hướng.

Và cũng sẵn lòng cận với Lạc San hơn.

Mạnh Nhan An ngược trở thành ai để ý đến.

Thấy Lạc San đang chằm chằm , Tiểu Ngọc bước chậm .

nhẹ nhàng đến bên cạnh Lạc San, nhỏ giọng gọi: “Phu nhân.”

Lạc San thấy tiếng gọi mới ngẩng đầu lên.

Thấy Tiểu Ngọc, điều đầu tiên cô hỏi là.

Vết thương của cô đỡ hơn ? Còn chỗ nào thoải mái .

Tiểu Ngọc an ủi: “Đỡ hơn nhiều , tìm một bác sĩ giỏi, nếu còn chỗ nào thoải mái, sẽ đưa đến bệnh viện kiểm tra.”

Lạc San gật đầu, dấu.

Sau ở đây đừng gọi là phu nhân nữa, gọi là cô Lạc là .

Tiểu Ngọc thấy chút do dự, cắn môi vẫn nhịn : “Thật , thấy lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng do ông cụ để ở đây, nếu thật sự thương tiếc cô Mạnh Nhan An đó, chắc chắn đuổi , nghĩ ít nhiều vẫn lo lắng cho thể diện của cô.”

“Trong lòng , cô mới là Tô phu nhân chính thức, còn Mạnh Nhan An chỉ là phụ nữ bên ngoài, chừng đợi chán , chuyện sẽ thôi.”

Lạc San vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút.

Mặc dù thể , nhưng thể thấy sự kiên quyết từ động tác của cô.

Tiểu Ngọc, nếu thể trở thành duy nhất, thà bên cạnh , bây giờ là xã hội đều bình đẳng, tại tranh giành tình yêu của với những phụ nữ khác.

Điều vốn dĩ công bằng.

Có lẽ mối quan hệ định sẵn là công bằng, chỉ là đây Lạc San nhận .

Tiểu Ngọc thấy nhắc đến chuyện buồn của Lạc San, vội vàng lái sang chuyện khác.

“Cô Lạc, chuyện cô sẽ dự tiệc, giúp cô hỏi thăm , đó là tiệc sinh nhật của cô Thẩm, nhà cô Thẩm tuy giàu lắm, nhưng tổ tiên đều làm trong ngành giáo dục, nên danh vọng cao, cô cũng là một công bằng chính trực, chắc chắn sẽ làm khó cô , cô thể yên tâm.”

Lạc San mỉm .

Vậy thì đây quả thật là một tin vui.

Chỉ là nghĩ đến Mạnh Nhan An và Tô Tân Thần sẽ cùng tham dự, trong lòng Lạc San cảm thấy vô cùng khó chịu.

cách nào.

Cô vốn dĩ làm gì sai, đương nhiên quang minh chính đại.

Nếu cô trốn tránh hai , Mạnh Nhan An truyền những lời .

“Lạc San!” Một giọng nữ phần chói tai từ phía truyền đến.

Lạc San đầu , thấy Mạnh Nhan An trang điểm lộng lẫy.

hùng hổ bước đến.

Loading...