Vì một hộp bánh mochi, tôi đòi ly hôn - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-11-26 15:32:27
Lượt xem: 277

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi siết chặt tay, càng lúc càng suy sụp.

 

Và một tin khác là bố chồng đến.

 

Tính cách của em gái Dư Thành Huy giống chồng .

 

Khoảnh khắc mở cửa, bà túm lấy tóc , kéo đến bên bồn cầu.

 

"Phụ nữ bây giờ đúng là đủ, con trai tao nuôi mày mà mày còn đòi ly hôn. Được thôi, ly hôn thì trả căn nhà cho con trai tao."

 

Mẹ chồng lớn tuổi, nhưng làm việc nhà quanh năm nên sức lực dị thường.

 

nắm lấy cổ tay , vặn mạnh khiến các khớp xương kêu răng rắc.

 

Tôi đành đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, tạm thời đồng ý.

 

Trên đường đến phòng công chứng nhà đất, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, vô chạy trốn.

 

lúc đó nhiều , bố chồng ở hai bên , Dư Thành Huy và em gái ở phía .

 

Cho đến khi đèn xanh, tông họ, nhanh chóng chạy về phía đám đông.

 

Tôi , chỉ thể đ.á.n.h cược một .

 

Tôi thấy các bà cô đang tập nhảy ở quảng trường xa, lớn tiếng kêu cứu.

 

Những đó lập tức vây quanh .

 

"Cô bé thế, để dì giúp con."

 

Tôi định nắm lấy tay họ, thì chồng từ phía giật mạnh, bà chỉ mắng: "Trời ơi, nhà ai mà cưới đứa con dâu ham ăn đến thế, chỉ vì một miếng ăn mà đòi ly hôn."

 

Bố chồng giơ tay đ.á.n.h : "Cái thứ tham ăn, bố mày dạy mày, lão t.ử đây dạy."

 

Em gái cợt chùi miệng: "Có gì to tát , chỉ là mấy cục bột nếp thôi , tao còn thấy ngon nữa cơ, , tao cho mày năm tệ , đừng vì chuyện nhỏ nhặt mà cãi nữa, sợ hàng xóm thấy thì mất mặt ."

 

Dư Thành Huy im, nhúc nhích: "Mất mặt , còn mau cút về nhà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vi-mot-hop-banh-mochi-toi-doi-ly-hon/chuong-4.html.]

 

Mấy bà cô nhảy ở quảng trường một cái, xua tay: "Cháu gái, đừng vì một chút đồ ăn mà làm loạn, nhà chồng cháu thế , đừng đủ."

 

Khóe miệng đau rát, càng lúc càng thất vọng.

 

Dư Thành Huy bóp cổ , kéo về nhà.

 

Tôi cảm thấy sắp c.h.ế.t đến nơi .

 

Chẳng lẽ đời chỉ thể c.h.ế.t một cách lặng lẽ như ?

 

Buổi tối, vịn bệ cửa sổ, tòa nhà cao tầng, một thoáng thất thần.

 

Cho đến khi một tia sáng lướt qua, lập tức tỉnh táo. Đó là một chiếc máy bay lái, đó còn treo mặt dây chuyền của họ .

 

Tôi cứu .

 

Sáng sớm ngày hôm , lúc Dư Thành Huy mở cửa làm, họ đợi sẵn bên ngoài, lao lên tặng một cú đấm.

 

Ra tay chuẩn xác vô cùng. Dư Thành Huy ngã vật xuống đất, mắt hoa lên đầy .

 

Sau đó em họ đá bay một cước, “Thằng đàn ông ch.ó má, ai cho mày ức h.i.ế.p chị tao? Không đ.á.n.h mày thì đây mang họ của mày.”

 

Đằng em họ là bố . Mẹ thấy thì vội chạy đến, ôm run rẩy, “Con gái cưng, con thương nặng đến mức ?”

 

Bố lưng , “Dư Thành Huy, mày đối xử với con tao như thế ? Lời mày cam kết ngày ?”

 

Họng nghẹn , thốt nên lời.

 

Dư Thành Huy hoảng loạn nhưng vẫn cố giải thích, “Bố , Nặc Nặc chỉ vì miếng ăn mà làm loạn, cho cô thì cô giận dỗi tự té thôi, hai đừng tin, cô đang làm nũng đấy.”

 

Mẹ khẩy, “Hừ, làm nũng ? Con tao thế nào chẳng lẽ tao ! Hôm qua mày cướp điện thoại của nó là tao , ức h.i.ế.p con gái tao ư, .”

 

Em gái nhảy xổ , “Cái mồm ăn khỏe như thế, lười ham ăn, tự ngã còn đổ cho trai .”

 

Anh họ nhe răng, chằm chằm Dư Thành Huy, đạp thêm một cú, “Thật may, mày xem mày là cái loại gì mà lùn còn dám tông chân tao? Đôi giày của tao đắt lắm, quý giá hơn cái mạng mười tám đồng nhà mày nhiều.”

 

Loading...