Vì Gà Bán Thân - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:39:32
Lượt xem: 265
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Sếp cầm vô lăng, khuôn mặt phản chiếu ánh đèn lúc tỏ lúc mờ ngoài cửa sổ, thấy rõ vẻ mặt.
“Sắp đến Trung thu .”
“Thì ?”
“Muốn về nhà, nhưng em vẫn học cách g.i.ế.c gà, về .” Tôi ỉu xìu.
“Chỉ thế thôi ? Anh nhớ em , bắt gà cũng mà.”
“Em dám bắt.” Thật hèn nhát.
“Ngốc, em cứ là em bắt là .”
“Ý của là, em mua một con? Không , lỡ như họ bắt em bắt tại trận thì ...”
“Ý của là, em là do em bắt .”
Liệu .
Tôi cắn môi, lưỡng lự một chút, “Thôi bỏ .”
“Sao ?”
“Thân phận của , họ sẽ làm khó .”
“Em đang lo lắng cho ?” Anh bật khe khẽ.
Xe tắt máy, sếp xoa đầu , “Không gì lo lắng cả.”
Giọng của mang một sức mạnh ma mị mê hoặc lòng , “Chẳng chỉ là về nhà thôi .”
Hạt giống nảy mầm trong lòng điên cuồng vươn về phía mặt trời, mọc những dây leo che kín cả bầu trời.
Tôi dường như lĩnh ngộ một chút ý nghĩa của câu hát “hoa hảo nguyệt viên”.
28
“Tiểu Cửu Nhi, con nó là con gà... con bắt ?”
“Vâng. Theo quy cự , đây là con gà đầu tiên con bắt , chỉ thuộc về con, những con chồn khác phép động .”
Tôi dang hai tay chắn sếp, dù nữa, đến để giúp , tuyệt đối thể để khác bắt nạt .
Tôi như gặp kẻ địch mạnh, sếp chẳng hề để tâm, thậm chí còn chán chường vẽ con rùa lên lưng .
Tôi bất mãn lườm , còn nhún vai.
Hừ.
Sắc mặt trưởng làng đổi liên tục, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím lượt biến đổi, như thể làm đổ cả bảng màu, cuối cùng nặn một nụ , những nếp nhăn mặt xếp chồng lên như vỏ cây già.
“Đây Cửu Vĩ... khụ, cửu, cửu, cửu vi liễu, cái đó... nhân giới một chuyến mà Tiểu Cửu Nhi của chúng gầy . Mấy các ngươi, còn ngây đó làm gì, mau chuẩn , đón gió cho Cửu... Tiểu Cửu Nhi !”
Trên bàn ăn, trưởng làng và mấy vị trưởng lão vẻ khách sáo và gượng gạo.
“Ngồi, , đều là món ăn nhà làm, cứ ăn tự nhiên.”
“Cứ coi như nhà , tự nhiên chút, tự nhiên chút.”
Tôi trợn mắt há mồm.
Ông gọi Phật nhảy tường canh vàng, nhân sâm hầm lộc nhung là món ăn nhà làm ?
Vừa múc canh gắp thức ăn, cưng mà sợ.
Sếp tranh thủ đầu, ghé tai thì thầm.
“Đã bảo em cần lo lắng , thấy tộc chồn của các em cũng dễ chịu lắm mà.”
Vị tộc trưởng dễ chịu nâng một ly rượu dậy, “Vị ...”
Sếp yên, thản nhiên : “Cứ gọi là Lý Mộ là .”
Thái độ gì ?!
Đó là tộc trưởng của chúng đấy!
Tu vi cao thâm, một miếng ăn hết hai các đấy!
Tôi sốt ruột chịu nổi, lén đá sếp một cái bàn, mới thờ ơ đút tay túi quần dậy.
“Triêu Triêu bắt con gà của , thể về bất cứ lúc nào chứ?”
“Đó là tự nhiên, tự nhiên .”
Tộc trưởng vẻ nóng, trán lấm tấm một lớp mồ hôi.
“Lý... tổng, kính ngài.”
Tộc trưởng hai tay nâng ly rượu, nhẹ nhàng chạm thành ly của sếp thấp hơn một chút, đó ngửa đầu uống cạn.
“Ừm.” Sếp nhấp một ngụm, lười biếng xuống, cho một ánh mắt hiệu xong.
Qua cửa ~
Yes!
Sếp đưa tay bàn,
Tôi phấn khích đập tay với ,
Sếp trực tiếp nắm lấy buông.
Mặt đỏ bừng, cố sức giãy —— giãy —— chiếc ghế kêu lên một tiếng kèn kẹt chói tai.
Trưởng làng nghi hoặc về phía , ánh mắt thấp thỏm.
“Tiểu Cửu Nhi, vấn đề gì ?”
Dưới tấm khăn trải bàn, lòng bàn tay siết chặt, ngượng ngùng : “Haha, gì, ăn , ăn ...”
Sếp bật thành tiếng.
Từ chỗ tộc trưởng , xách theo bình “hoa lộ hai trăm năm miễn cưỡng giải khát” mà tộc trưởng nhất quyết đòi tặng, cứ cảm thấy gì đó đúng.
Người bên cạnh nhận lấy đồ tay , nghiêng mắt , “Nghĩ nhiều làm gì, sắp về nhà , vui ?”
Vui chứ.
Tôi vui vẻ nhảy một vòng quanh .
“Sếp, hôm nay thật sự cảm ơn nhiều.”
“Vậy em định cảm ơn thế nào?”
“Sao cũng , .”
Một lọn tóc rối vén tai, sếp cúi đầu, ánh mắt dịu dàng.
Yết hầu trượt một cái, như đang kìm nén điều gì.
“Cứ nợ .”
29
Như ý nguyện trở về nhà.
Mẹ nắm lấy tay hỏi han ân cần, hốc mắt đỏ hoe của bố để lộ cảm xúc.
Còn sếp ——
Sếp như làm ảo thuật, từ cốp xe bê xuống một bộ dụng cụ ăn bằng bạc nguyên chất, hai thùng thực phẩm bổ sung, ba thùng ức gà vận chuyển từ thảo nguyên và bốn thùng hoa quả nhập khẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vi-ga-ban-than/chuong-10.html.]
Bố chút choáng ngợp, “Tiểu Cửu Nhi, vị là?”
Tôi ngẩn , một lúc lâu mới tìm giọng của , “Đây, đây là sếp của con.”
“Ra là tổng giám đốc Lý, đây là...”
Mẹ do dự những chiếc thùng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Sếp dừng một chút, tiến lên một bước.
“Phúc lợi nhân viên dịp Trung thu.”
“Vậy , mời tổng giám đốc Lý trong.”
“Bác gái đừng khách sáo, cứ gọi cháu là Tiểu Lý là .”
Sếp phong độ lịch lãm, lễ nghĩa chu , dăm ba câu dỗ cho bố vui vẻ.
Trong ti vi đang chiếu chương trình Gala Trung thu, bưng một đĩa hoa quả.
“Tiểu Cửu Nhi, con còn nhớ dì Vương ? Hồi nhỏ còn bế con đấy, con trai dì cũng du học về, cao ráo, sáng sủa, lịch sự, tiện gặp một ?”
Tôi vô thức sếp, một ngụm nước nghẹn ở cổ họng.
Anh thở dài, tự nhiên dịch sang bên cạnh vỗ lưng cho .
Bố chen .
“Con bé khó khăn lắm mới về một chuyến, em chuyện làm gì?”
“Tiểu Cửu , chuyện công việc thế nào ? Mấy hôm chuyện về con gấu đen tinh ?”
“Không chịu tu luyện cho , nảy sinh ý đồ thái bổ, suýt chút nữa gây án mạng, Cửu Vĩ Hồ đại nhân phế hai trăm năm tu vi.”
“Cho nên, con ở trần gian chăm chỉ làm việc.
Tôi khó khăn lắm mới thở , cắn đầu lưỡi.
Không kịp kêu đau, run giọng hỏi: “Bố... bố ai?”
“Gấu đen tinh.”
“Không , bố Cửu... là Yêu Vương Cửu Vĩ Hồ ?”
“ , con bé ngốc thế?”
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, tránh ánh mắt của sếp, vội vàng tìm một lý do để phòng.
Anh luôn lừa , cứ như một tên hề.
Mẹ bước .
“Tiểu Cửu Nhi, sắc mặt con , con khỏe ở ?”
“Mẹ, con .”
“Vậy thì . Con với tổng giám đốc Lý chuyện gì ?”
“Chỉ... là quan hệ cấp cấp thôi ạ.”
“Cấp nào mà với cấp như .”
“Chẳng chút nào.”
Anh luôn lừa .
Mẹ đắp chăn cho , “Con bé ngốc, phúc mà hưởng, là từng trải. Thôi , chuyện của các con nhiều, ngủ .”
…
Một vầng trăng lạnh treo bầu trời, phía xa vài đốm pháo hoa le lói.
Không ngủ .
Làm thể ngủ .
Một viên sỏi gõ cửa sổ, sếp hà một nóng lên cửa kính.
“Xin ”, từng nét một.
Nước mắt làm mờ tầm , bước tới mở cửa sổ, lạnh lùng , “Vui , , lừa .”
Ánh trăng trong vắt như nước, bóng của từ từ hiện chín cái bóng.
“Lừa xoay như chong chóng, nấu ăn cho , lừa học g.i.ế.c gà, mặt trưởng làng bảo vệ , lo lắng cho .”
“Rốt cuộc một câu nào là thật !”
Càng càng tức, một giọt nước mắt rơi xuống, đưa tay hứng lấy.
“Đau ?”
“Hửm?”
“Tôi thấy em cắn lưỡi .”
Bây giờ là lúc chuyện !
“Anh, như , rốt cuộc hả, đúng là đáng ghét thật đấy.”
“Câu nào?”
Qua khung cửa sổ, bóng bỗng đổ ập xuống, bao trùm khắp gian là thở nóng bỏng của , đôi môi mềm mại, chỉ đầu lưỡi là lành lạnh.
Trong khoảnh khắc đó, m.á.u trong cũng nên sôi trào ngừng . Tôi khóa chặt, trong lúc hoảng hốt, khóe mắt liếc thấy một góc ánh trăng.
Chẳng cung khuyết trời,
Đêm nay là đêm nào.
Cũng qua bao lâu, cuối cùng cũng buông , nhướng mày : “Còn đau ?”
Tôi mơ màng, răng khẽ cắn lên đầu lưỡi, đau nữa.
Anh chống tay, nhảy từ cửa sổ.
“Anh thích em, câu là thật lòng, đừng giận nữa ?”
Anh dùng mu bàn tay lau nước mắt của .
“Lúc đầu lừa em là vì thấy vui, đó thấy em ngày nào cũng vui vẻ, lời đến bên miệng .”
“Những thứ em để nhà , đều cất giữ gọn gàng. Ngày em , , em sẽ còn , làm nữ chủ nhân của ngôi nhà , cùng ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn.”
“Nếu em đồng ý, chúng sẽ nuôi một chú chó con, còn bộ đồ ngủ ... xin rút lời làm ổ cho chó, chúng thể tự tay làm một cái ổ cho nó.”
“Chuyện g.i.ế.c gà, hai chúng chỉ cần một là . Anh thích em, nên mới về nhà cùng em, nấu cơm cho em, làm tất cả những gì khiến em vui, làm bạn gái của ?”
Anh một câu tiến một bước, ép còn đường lui.
“Được.”
“Được cái gì? Là đồng ý giận nữa, là đồng ý làm bạn gái của ?”
“... Không thèm để ý đến nữa.” Tôi đỏ mặt, lắp bắp .
Anh khẽ một tiếng, hôn nhẹ lên môi , đó bế bổng lên, đặt lên giường.
“Sớm sớm chiều chiều, dài lâu mãi mãi.”
“Ngủ ngon, tiểu Hoàng Thử Lang của .”
(Hết truyện)