Năm thứ ba Khương Ninh và Chu Thời Yến kết hôn, họ tổ chức một buổi tiệc cưới nhỏ, chỉ mời một ít và bạn bè.
Tại đám cưới, một đàn ông tên Tôn Bồi đến sưng cả mắt.
“Thiếu gia, mừng cho , thật sự mừng cho .” Tôn Bồi lau nước mắt, nghẹn ngào : “Mẹ nó! Mong mong trăng, cuối cùng cũng mong đến ngày .”
Tôn Bồi như thật là thể thống gì. thật sự kìm , ba năm cấp ba, các bạn nam thích Khương Ninh thể xếp hàng dài nước ngoài.
Thế nhưng Khương Ninh để ý đến ai cả, thật sự mấy ai kiên trì .
Anh học năm thứ hai cấp ba thì yêu đương .
Chỉ một Thiếu gia, ba năm như một ngày bảo vệ Khương Ninh.
Đôi khi nhớ thời gian đó, Tôn Bồi cảm thấy tuổi trẻ của tràn đầy màu sắc.
Trong ký ức của Tôn Bồi, sự kiên trì của Chu Thời Yến, theo một nghĩa nào đó giúp thấy tình yêu thuần khiết giữa những bộn bề thế sự.
Nói một cách thô tục, đó là Chu Thời Yến vẫn còn giữ Khương Ninh, thì thế giới vẫn còn tình yêu.
Khương Ninh quen Tôn Bồi, nhưng ấn tượng với cái tên .
Cô suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Tôn Bồi, hồi cấp ba từng tặng quà cho ?”
Đôi mắt sưng húp vì của Tôn Bồi bỗng nhiên mở to, năng lộn xộn: “Chị dâu, đó là … ừm… ý gì khác với chị… chỉ là… chị còn nhớ! Chị thật sự còn nhớ!”
Khương Ninh , đưa cho một tờ giấy ăn.
Sau khi kinh tế dư dả, cô lật cuốn sổ ghi chép hồi cấp ba, đem tất cả tiền đó quyên góp danh nghĩa khác.
Tôn Bồi từng tặng cô một cây bút máy, bán hai trăm tệ.
Chu Thời Yến nhấp một ngụm sâm banh, lười biếng liếc Tôn Bồi.
Tôn Bồi lập tức tỉnh rượu ba phần, dám bừa nữa.
Sau khi đám cưới kết thúc, Tôn Bồi lén lút tặng Khương Ninh một cuốn album ảnh khổng lồ, dặn cô về nhà hãy xem, nhất là giấu Chu Thời Yến.
Nhân lúc Chu Thời Yến tắm, Khương Ninh cuộn ghế sofa trong phòng sách, lật mở cuốn album đó.
Điều bất ngờ là, trong ảnh là cô .
Năm nhất cấp ba tham gia hội thao, cô nhớ rõ tham gia chạy một nghìn năm trăm mét.
Bởi vì giải nhất chạy dài, năm trăm tệ tiền thưởng.
Cô kỹ những bức ảnh, lẽ vì chụp từ xa nên rõ lắm.
Lại lật tiếp , ảnh cô tập thể dục, tham gia đội cổ vũ, thi diễn thuyết.
Khương Ninh thầm nghĩ, kỹ thuật chụp ảnh của Tôn Bồi đúng là tệ thể tả, một đống , chụp cho đúng trọng tâm.
Chỉ là, tự dưng tặng cô một cuốn album như thế để làm gì, sợ Chu Thời Yến đánh .
Khương Ninh lật lật, đột nhiên dừng .
Cô đột ngột khép cuốn album , ngây hai giây, bắt đầu xem từ bức ảnh đầu tiên.
Chạy dài trong hội thao, Tôn Bồi chụp nhiều tấm, mỗi tấm đều một bóng dáng.
Anh mặc chiếc áo phông bình thường, đội mũ, luôn ở một cách xa gần bên đường chạy cùng cô .
Làm đội cổ vũ cho đội bóng rổ, phía cô xa, một bé đang cô .
Thi diễn thuyết, vị trí hàng ghế đầu tiên gần nhất, đang vỗ tay cho cô .
Lật tiếp , đến năm nhất đại học.
Cô kéo vali trường, một con trai mà ở cách cô hai mét.
Khương Ninh từng tấm từng tấm xem kỹ, từ năm nhất cấp ba đến năm nhất đại học, mỗi bức ảnh đều một .
Cô nhẹ nhàng chọc chọc trong ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vi-em-ma-dien-cuong/chuong-16-ngoai-truyen-sau-hon-nhan.html.]
Cửa phòng sách mở , Chu Thời Yến bước .
Cô “bụp” một tiếng khép cuốn album , ngẩng đầu đàn ông .
Khương Ninh vẫn luôn nghĩ rằng, sự gặp gỡ của họ bắt đầu từ hai triệu tệ, hóa .
“Sao ?” Chu Thời Yến bước tới, đôi mắt Khương Ninh ướt đẫm.
Anh tùy ý quỳ tấm thảm, xoa những giọt nước mắt nơi khóe mắt Khương Ninh.
Là quá mệt ? Hay là tiệc cưới hôm nay ý?
Khi Chu Thời Yến đang suy đoán trong lòng, Khương Ninh đột nhiên ôm lấy .
Nước mắt cô đều dụi cổ Chu Thời Yến, : “Thiếu gia, hóa yêu nhiều năm như , vất vả ?”
Ánh mắt Chu Thời Yến rơi cuốn album đó, tùy tiện lật mở, hai cái.
Anh bế Khương Ninh lên, về phía phòng ngủ, hôn lên môi cô :
“Chờ đợi em, thì vất vả.”
Nửa đêm, Khương Ninh đột nhiên giật tỉnh dậy.
Cô động đậy, Chu Thời Yến liền tỉnh giấc.
“Uống nước ?” Chu Thời Yến giơ tay bật đèn ngủ nhỏ.
Khương Ninh lật lên eo , mượn ánh đèn vàng mờ, quan sát khuôn mặt Chu Thời Yến.
Cô đưa tay sờ loạn mặt .
Chu Thời Yến nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô , hôn hôn ngón tay cô , khẽ hỏi: “Sao , gặp ác mộng ?”
Đôi khi Khương Ninh sẽ gặp ác mộng, gọi ba. Khi tỉnh dậy cô gì, ngủ trong lòng .
“Chu Thời Yến, hóa chính là tiểu thiếu gia ngốc nghếch đó.” Khương Ninh như chợt bừng tỉnh, ngớ : “Anh... ”
Cô cắn môi một cái, nên miêu tả tâm trạng của như thế nào.
Thật cô sớm quên , hồi nhỏ cô từng một bạn chơi.
Bởi vì cô ít khi đặt tình cảm những thứ ngắn ngủi, ít khi chú ý đến những rời .
Năm đó cô nghỉ việc, họ chuyển nhà.
Khi rời , hỏi cô chào tạm biệt tiểu thiếu gia đó .
Khương Ninh còn nhớ, lúc đó : “Không cần , sẽ nhanh chóng quên thôi.”
Thực tế, cô nhanh chóng quên Chu Thời Yến.
Chu Thời Yến, mà từng quên cô .
“Chu Thời Yến, như khiến em cảm thấy…” Khương Ninh úp mặt n.g.ự.c Chu Thời Yến, buồn buồn : “Em chút xin , chút buồn.”
Hóa , ở một góc khuất mà cô thấy, Chu Thời Yến đợi cô nhiều năm.
Mấy năm trốn nợ mười tuổi, gia đình họ về quê.
Mãi đến khi học cấp ba, nợ nần gần như trả xong, họ mới .
Nếu… nếu thời cấp ba, Chu Thời Yến gặp cô , thì làm .
Cứ mãi chờ đợi vô vọng ?
Chu Thời Yến ôm lấy cô , hôn lên đỉnh tóc cô , từ từ : “Khương Ninh, em mãi mãi cần cảm thấy với . Bởi vì tình yêu em trao cho , khiến cuộc đời tràn đầy ý nghĩa.”
Khương Ninh, em. Ba chữ “Chu Thời Yến” chỉ là một linh hồn trôi dạt trong thời gian.
Có em, mới điểm neo, Chu Thời Yến mới thể cập bến, đạt sự cứu rỗi.
——HẾT——