Chương 3: Lời tuyên bố lạnh lùng
Đêm phủ Tạ gia phủ lên một bầu khí nặng nề. Gió lùa qua từng khe cửa, lay động những chiếc rèm nhung dày. Trong gian phòng yên tĩnh, Lâm Y co chiếc ghế gỗ bên lò sưởi. Dù lửa cháy hừng hực, nàng vẫn cảm thấy lạnh đến tận xương.
Nỗi nhục tại hội hoa đăng kịp lắng xuống, nay cuốn một cơn lốc mới — cơn lốc mang tên Tạ Du.
Cánh cửa bật mở. Tạ Du bước , áo choàng đen phủ vai, giày da đen còn vương bụi bặm. Ánh mắt sắc lạnh, nhưng ẩn sâu đó là thứ cảm xúc khó đoán. Anh dừng nàng, đôi mắt đen chăm chăm khuôn mặt gầy gò tái nhợt .
“Em từng gặp , ?” Anh hỏi, giọng điệu hẳn là chất vấn, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng.
Lâm Y ngẩng mặt lên, chạm đôi mắt sâu thẳm . Một luồng ký ức mơ hồ hiện về: năm xưa, trong cơn mưa đêm tàn nhẫn nhất đời nàng, một thiếu niên khoác áo choàng đen ôm lấy nàng, cứu nàng thoát khỏi đòn roi.
khi … nàng kịp rõ mặt.
“Tôi… nhớ,” nàng khẽ đáp, giọng run rẩy.
Tạ Du nhạt. Nụ lạnh lẽo, nhưng ánh mắt thì lóe lên chút thất vọng che giấu. Anh cúi xuống gần hơn, thở phả lên tóc nàng: “Không nhớ? Hay là cố tình nhớ?”
Lâm Y cắn môi, trái tim như bóp nghẹt. Nàng dám đối diện với thứ cảm xúc . Người đàn ông … vì lý do gì đưa nàng về phủ? Vì thương hại? Vì một nghĩa cử nhất thời? Hay là… một mưu đồ nào khác?
Tạ Du thẳng dậy, đôi mắt tối , giọng vang lên trầm thấp nhưng đầy uy quyền:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-3-loi-tuyen-bo-lanh-lung.html.]
“Từ nay trở , em là của . Dù em , cả thành nhận như .”
Câu rơi xuống, nặng nề như tảng đá đè lên n.g.ự.c nàng.
“Người của ngài?” Lâm Y lắp bắp, đôi mắt tròn xoe hiện rõ sự bàng hoàng. Nàng mong đợi gì… nhưng điều quá đột ngột.
Tạ Du lạnh lùng gật đầu: “ . Em sẽ mang danh nghĩa của để tồn tại, để ai dám khinh miệt em nữa. …” — giọng đột nhiên chùng xuống, ánh mắt sâu thẳm xoáy nàng — “cũng đồng nghĩa với việc… thứ của em đều thuộc về .”
Lâm Y hoảng hốt lùi một bước, lưng chạm thành ghế cứng lạnh. “Tôi… thể…”
Tạ Du để nàng hết câu, vươn tay kéo mạnh nàng dậy, giữ chặt cằm nàng bằng bàn tay to lớn: “Em quyền từ chối ? Lâm Y, nhớ lấy… ai thể rời khỏi phủ Tạ gia khi cho phép.”
Giọng … khiến nàng thể phản kháng. Nỗi sợ hãi lẫn hổ trào dâng, khiến mắt nàng nhòe .
Bất giác, trong khoảnh khắc lặng im, tay Tạ Du dịu . Ngón tay lướt qua vết sẹo cổ nàng, một vết sẹo dài chạy dọc xuống vai, khiến lòng bất giác nhói đau.
“Từ nay, sẽ ai dám động đến em nữa… cho dù em tin ,” thì thầm.
Sau câu , xoay bước khỏi phòng, để nàng ngây , trái tim loạn nhịp kiểm soát.
Một đêm dài nữa bắt đầu… nhưng , với tư cách tiểu thư Lâm gia, mà là phụ nữ mang danh nghĩa "thuộc về" Tạ Du.