VẾT SẸO SAU LƯNG - Chương 1: Đêm hội hoa đăng

Cập nhật lúc: 2025-07-16 13:47:31
Lượt xem: 7

VẾT SẸO SAU LƯNG"

Tác giả: Mr.Bin

Chương 1: Đêm hội hoa đăng

Hội hoa đăng năm nay đặc biệt náo nhiệt, ánh đèn lồng rực rỡ soi sáng cả quảng trường lớn, khiến khuôn mặt ai cũng rạng ngời ánh lửa hồng. Tiếng lanh lảnh, tiếng nhạc du dương quyện tạo nên một bầu khí tràn ngập hân hoan.

Ở một góc khuất, Lâm Y lặng lẽ. Trên vai nàng là chiếc áo lụa màu tím nhạt, tay khẽ vuốt ve mép cổ áo, như đang cố siết chặt một bí mật mà chính nàng đối diện. Mỗi bước của nàng đều mang một vẻ đoan trang, kín đáo, như thể che chắn cả trái tim đang đầy vết thương.

Thế nhưng hôm nay, em gái cùng cha khác , Lâm Kha, một mục đích khác. Kha từ lâu ganh ghét chị , luôn cha yêu thương hơn dù xuất thấp kém. Đôi mắt Lâm Kha ánh lên tia giảo hoạt khi thấy ánh mắt trong đêm hội đang đổ dồn về phía họ.

“Chị Y, áo chị vẻ lệch thế ?” Lâm Kha bước gần, giọng ngọt như mật nhưng tay vươn , nhanh như chớp, nắm lấy cổ áo lưng Lâm Y kéo mạnh về phía .

“Soạt”.

Một âm thanh khẽ, nhưng đủ khiến xung quanh ngoái . Ánh mắt tò mò, sửng sốt, dần chuyển thành xì xầm đầy mỉa mai khi lưng của Lâm Y hiện mắt họ — chi chít những vết sẹo dài ngoằn ngoèo, lồi lõm, như dấu tích của những trận đòn roi tàn nhẫn.

Ánh đèn lồng bập bùng chiếu lên làn da trắng xanh đầy những vết thương cũ, biến nó thành một bức tranh tang thương, ám ảnh. Tiếng đùa khi nãy bỗng tắt lịm, đó là những tiếng rì rầm khó chịu:

"Nàng … thật sự là tiểu thư danh giá ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vet-seo-sau-lung/chuong-1-dem-hoi-hoa-dang.html.]

"Nhìn lưng kìa, đáng thương đáng hổ đây?"

Lâm Y c.h.ế.t lặng. Đôi mắt nàng cay xè, cố gắng kìm nén dòng nước mắt dâng đầy. nàng cho phép bản , cho phép yếu đuối kẻ từng bước đẩy nàng xuống đáy vực nhục nhã .

Ngay lúc , một giọng trầm thấp vang lên, đầy uy lực:

“Đủ .”

Tất cả xoay . Vị công tử nổi tiếng lạnh lùng bậc nhất kinh thành — Tạ Du — đang đó, trong bộ y phục gấm đen thêu hoa văn tinh xảo. Ánh mắt dừng tấm lưng của Lâm Y, nơi vết sẹo như một nhát d.a.o cứa thẳng tim đối diện.

Không ai rằng, trong khoảnh khắc , tim Tạ Du khẽ run lên. Những ký ức chôn sâu bất giác trỗi dậy… hình bóng một cô gái bé nhỏ từng cứu giúp năm nào giờ hiện rõ mắt, cùng chính vết sẹo — vết sẹo năm xưa chính thấy.

Lâm Kha cứng , lùi một bước, nụ đắc thắng vụt tắt.

“Người .” Tạ Du nghiêm giọng, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo. “Khoác áo cho cô … và đưa về phủ Tạ gia.”

Lời dứt, khí cả quảng trường như đóng băng.

Lâm Y run rẩy. Nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm nước về phía đàn ông mà nàng từng nghĩ sẽ xuất hiện trong đời một nữa, càng nghĩ xuất hiện đúng lúc nàng nhục nhã nhất.

Đêm hội hoa đăng năm , ai còn nhớ đến những đèn lồng rực rỡ những tiếng nhạc du dương, chỉ còn nhớ đến một tiểu thư với tấm lưng đầy sẹo… và cái đầy ẩn ý của vị công tử họ Tạ.

Loading...