Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Ngươi Không Thoát Khỏi Ta Đâu, Con Mồi Nhỏ Của Ta
Cả cơ thể An Nhiên như vừa bị giày vò qua một trận cuồng phong. Hắn không để cô nghỉ ngơi, cũng không cho cô được quên đi. Những vết cắn mới, dấu răng in đỏ lẫn tím bầm đầy cổ, n.g.ự.c và bắp đùi. Mỗi bước đi của cô đều khiến cô nhăn mặt vì đau nhức giữa hai chân.
Nhưng trong mắt hắn, vẻ yếu ớt ấy lại trở nên gợi tình đến phát điên.
"Ngươi đi đâu đấy?" – Giọng hắn vang lên, trầm thấp, sắc lạnh.
An Nhiên tập tễnh, cố gắng rời khỏi khoảng rừng rêu nơi hắn đã bắt cô chịu trận suốt hai đêm. Nhưng chưa kịp đi xa, cả người đã bị một lực mạnh kéo ngược lại.
RẦM!
Cô bị ném thẳng xuống một bãi đất mềm, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã đè lên, gương mặt hoang dại, ánh mắt như thú đói.
“Định bỏ trốn sau khi khiến ta đụ suốt hai đêm liền à?”
“Ngươi điên rồi…” – cô gào lên.
“Điên vì mùi m.á.u của em. Vì tiếng rên của em. Vì thân thể nhỏ xíu nhưng co rút như bóp c.h.ế.t ta mỗi lần ta nhấp vào.”
Hắn nói xong, liền kéo mạnh váy cô lên, vùi đầu vào giữa hai chân cô. Cô chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cái lưỡi ẩm nóng của hắn đang l.i.ế.m ngấu nghiến.
“Đừng… A… a… khốn kiếp…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/vet-can-cua-da-thu/chuong-4-nguoi-khong-thoat-khoi-ta-dau-con-moi-nho-cua-ta.html.]
“Im miệng. Ta đang thưởng thức thứ chỉ thuộc về ta.”
Lưỡi hắn đưa sâu vào trong, kéo dài từng cú mút chặt. Cô giãy dụa trong bất lực, nhưng sự mềm yếu ấy chỉ khiến hắn càng điên dại hơn.
"Ngươi khiến ta như nghiện thuốc… chỉ cần một ngày không nếm, tim ta phát rồ."
An Nhiên vừa thở dốc vừa cố nén cơn run rẩy đang dồn dập kéo lên tận óc. Hắn đã chiếm lấy cô lần nữa, thô bạo, không kiêng nể, như một dã thú bị buộc phải giữ chặt con mồi đang rên rỉ dưới thân.
Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình, hạ thấp giọng, ghé vào tai:
“Cảm giác bị ta đụ trong tư thế này... em thích mà, đúng không?”
Cô lắc đầu, nước mắt trào ra, nhưng tiếng rên vẫn phát ra mỗi lần hắn thúc mạnh vào trong cô. Mỗi cú đều chạm tới điểm sâu nhất khiến cô run lên từng đợt.
"Không… a… không…"
"Vẫn giả vờ ngoan cố?"
Hắn cười lạnh, nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
“Ta sẽ đụ đến khi em thừa nhận rằng em yêu ta. Dù là con người hay thú vật, một khi đã bị ta đánh dấu, em vĩnh viễn là của ta.”
Bắt đầu là bản năng... nhưng dần dần, thứ giữ cô lại không phải là bạo lực, mà là sự si mê đến bệnh hoạn mà hắn dành cho cô – con mồi nhỏ dại dột tự lao vào rừng cấm.