VẾT CẮN CỦA DÃ THÚ - Chương 13: Em Không Còn Là Con Mồi – Mà Là Người Đàn Bà Ta Muốn Dùng Cả Đời Mà Yêu

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 09:10:27
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

An Nhiên nằm yên trên lớp da thú, tấm chăn mỏng che ngang bụng. Sau chuỗi ngày vật vờ giữa hoang dã và bản năng, cô như đang sống lại… khác lạ. Không còn là con mồi. Cũng không còn thấy hắn là dã thú nữa.

Mà là… một người đàn ông.

Hắn ngồi gần cửa hang, sửa lại đống da thú, bàn tay to lớn đầy vết thương, nhưng từng động tác lại dịu dàng đến khó tin. An Nhiên lặng lẽ nhìn hắn, tim đập không lý do.

“Lại nhìn ta nữa?” – Hắn không quay đầu, nhưng khóe môi cong lên nhẹ.

Cô giật mình, đỏ mặt, quay đi:

“Tôi… không.”

Hắn đứng dậy, bước đến gần, quỳ xuống bên cạnh cô. Không ép, không lôi kéo, chỉ dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ lên gò má cô.

“Em đang mang con của ta. Ta không muốn em đau. Không muốn em sợ nữa.”

Cô nhìn hắn. Ánh mắt kia… không còn là ánh mắt cầm thú. Mà là ánh mắt của một người đàn ông thật sự — đang học cách yêu.

“Ta từng nghĩ em chỉ là con mồi. Nhưng từ khi em có thai, từng cử động của em, từng lần em rên, từng hơi thở… đều khiến ta muốn giữ lấy em mãi.”

An Nhiên khẽ đưa tay, chạm vào lòng bàn tay hắn. Hơi ấm quen thuộc truyền sang, khiến trái tim cô mềm ra.

“…Vậy thì nhẹ thôi nhé…” – Cô nói nhỏ, mắt cụp xuống, má ửng hồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vet-can-cua-da-thu/chuong-13-em-khong-con-la-con-moi-ma-la-nguoi-dan-ba-ta-muon-dung-ca-doi-ma-yeu.html.]

“Lần này… em không bị ép nữa đâu.”

Hắn nhìn cô, ánh mắt tối lại vì xúc động. Rồi chậm rãi cúi xuống, đặt môi lên môi cô—một nụ hôn không vồ vập, không vội vã, mà dịu dàng đến nao lòng.

Môi hắn mềm. Lưỡi hắn ấm. Cô chủ động hé môi đón lấy, vòng tay ôm cổ hắn, rụt rè mà run rẩy.

“Em thật sự… muốn sao?” – Hắn hỏi, giọng khàn đi vì cố kìm nén.

Cô gật nhẹ.

“Muốn… được anh ôm. Nhẹ nhàng thôi, vì… em mệt. Nhưng em muốn.”

Hắn bế cô lên, đặt cô ngồi trên đùi, hai chân cô vòng qua hông hắn. Không ép buộc. Hắn hôn từ cổ, ngực, bụng dưới, rồi đặt môi lên bụng nơi đứa con đang lớn dần.

“Ta sẽ đụ em, nhưng là để cả em và con… cảm nhận được ta yêu em đến mức nào.”

Và rồi—dương vật hắn trượt vào từ từ, nhẹ nhàng như lần đầu của hai kẻ yêu nhau thật sự. Không gấp. Không đau. Chỉ là hơi thở hòa nhau, những tiếng rên khe khẽ và ánh mắt nhìn nhau không rời.

“Ưm… a… nhẹ… như vậy… em thích…”

“Ta biết. Vì giờ em là người đàn bà ta yêu. Không phải con mồi nữa.”

Chiếm hữu không còn là ép buộc. Mà là ràng buộc. Và khi người đàn ông dã thú biết yêu… hắn học cách dùng chính thân thể mình để ve vuốt người phụ nữ hắn từng chỉ muốn đụ. Giờ đây, hắn muốn giữ cô – bằng cả trái tim.

Loading...