Về với bà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-24 18:09:27
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà bưng bát cơm định về nhà, hai bước còn c.h.ử.i thề một câu nhỏ xíu: “ là tạo nghiệp!”

Vừa , bà Trương đặt cái bát lên bàn.

“Bố cháu một đồng cũng đưa cho , quản cháu nữa đấy.”

Tôi bóng lưng bà Trương biến mất, khẽ bặm môi.

Bên tai vẫn còn vảng vất tiếng của em trai.

Bà Trương một đứa cháu nội nhỏ, bà ngoại từng dắt xem, đứa em đó mập mạp, dễ thương lắm.

Em trai của nhất định là còn dễ thương hơn thế.

Tôi xem em trông như thế nào quá…

Nghĩ đến đây, siết chặt tay.

Tôi khó khăn lắm mới sống đến lúc em trai chào đời, em một cái mới .

Chỉ một cái thôi, chỉ một cái sẽ ngay.

Tôi lục tìm khắp căn nhà, cuối cùng cũng tìm thấy hai tờ tiền giấy mệnh giá một tệ.

Tôi đeo chiếc cặp sách nhỏ, cầm tiền chạy trạm xe buýt.

Vẫn là chú tài xế , chú bằng ánh mắt hiền từ.

“Cô bé, là cháu .”

Nói xong ánh mắt chú đổi khác: “Sao mới chút thời gian mà gầy nhiều thế , ăn cơm ?”

Tôi c.ắ.n môi, định trả lời.

bên tai vang lên tiếng mắng mỏ, thế nên vẫn lời nào.

Chiếc xe xóc nảy suốt quãng đường đến khu chung cư nơi bố ở, theo con đường trong trí nhớ để về nhà.

Vừa bước khỏi thang máy, thấy tiếng động náo nhiệt.

“Ôi chao, cái thằng bé trông trắng trẻo bụ bẫm quá, thật đáng yêu.”

Cửa nhà đang mở toang, bà nội vốn dĩ bao giờ niềm nở với , giờ đây đang bế em trai đến khép miệng.

Bên cạnh còn vài quen lắm.

Họ lượt rút những bao lì xì.

“Nào, đây là bao lì xì cho Tiểu Bảo nhà chúng , ăn chóng lớn nhé.”

“Đây là cho cháu, cầm lấy.”

Mẹ bên cạnh bà nội, cũng vô cùng rạng rỡ.

“Cái thằng bé từ lúc sinh ngoan , chẳng giống như cái chị nó…”

Nói đến đây, lời của đột ngột dừng , sắc mặt cũng đổi.

Hình như thấy .

Cũng may là chỉ thẩn thôi chứ thấy thật.

Tôi lập tức , cẩn thận nép góc tường, để thấy.

Bố , bây giờ vẫn cần nghỉ ngơi.

Nếu thấy lén lút chạy đến đây, chắc chắn sẽ nổi giận, nên thể để phát hiện .

Lời dứt, trong phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Không là ai thở dài : “Cái , chị cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Hơn nữa đứa trẻ đó vốn là do bà ngoại nuôi lớn, cũng thiết gì, đừng nghĩ ngợi nữa.”

Mẹ khẽ một tiếng: “Vâng, cháu cũng lười nghĩ lắm .”

“Lúc đón nó về cứ tưởng nó hiểu chuyện lời, ai dè ngày nào cũng gây chuyện.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ve-voi-ba/chuong-6.html.]

“Cháu còn nó làm cho tức đến mức nhập viện, suýt nữa thì sinh non…”

Bố đưa cho một quả chuối, trấn an: “Thôi, chuyện cũ thì đừng nhắc nữa.”

“Giờ con trai chẳng đang khỏe mạnh đó , chỉ cần con trai bình an vô sự là .”

Mẹ đưa tay , dịu dàng xoa mặt em trai.

, chỉ cần con trai chúng khỏe mạnh là .”

Tôi bao giờ thấy như thế .

Tôi nắm chặt quai cặp sách, nhón chân lên rõ hơn một chút.

thật tiếc, thấp quá.

nhón chân lên, cũng chỉ thấy cái đầu nhỏ của em trai chứ rõ mặt em.

thấy mãn nguyện lắm , ít nhất thấy em.

Tôi em trai .

Nghĩ đến đây, tự chủ mà nhếch môi mỉm .

Đứng ngoài cửa một hồi, nhẹ chân nhẹ tay rời .

Sau khi khỏi khu chung cư, thẳng đến trạm xe buýt.

lúc lục cặp sách mới nhớ , tiền, thể xe buýt .

Nhìn chiếc xe buýt 71 dừng rời mắt, bắt đầu thấy sốt ruột.

, nắm chặt tay, chạy theo hướng xe buýt .

Chỉ cần theo xe buýt, nhất định sẽ về nhà bà ngoại.

Thấy chiếc xe buýt dần xa, tăng tốc chạy về phía .

Không chạy bao xa, thực sự còn sức lực nữa.

Hơn nữa cả ngày ăn gì, bụng bắt đầu đau.

Tôi tháo cặp sách xuống, ôm lấy bụng bệt bên lề đường.

Lúc , một cô gái trẻ tới.

“Bé gái ơi, cháu thế? Cháu ngoài một ? Cháu ?”

Tôi ngẩng đầu một cái, cô dịu dàng, ánh mắt giống như cách em trai .

Tôi cảm thấy cô , hỏi xem cô thể giúp .

mím môi một lát, vẫn lồm cồm bò dậy tiếp tục về phía .

Không chuyện với lạ, cũng theo lạ.

Tôi lời thì mới giận.

“Ơ, bé gái ơi…”

Tôi để tâm đến lời gọi của cô phía , từng bước một tiếp tục tiến về phía .

Đi thật xa, thật xa, trời tối hẳn.

Con đường phía hoang vắng, mấy chiếc xe, cũng chẳng qua .

thấy đèn đỏ mặt, vẫn ngoan ngoãn dừng đợi.

Bà ngoại từng , đèn đỏ dừng, đèn xanh , qua đường vượt đèn đỏ.

Cái bụng đau đến mức khiến vững, nhưng ép bản chịu đựng, ngã xuống.

Cố gắng thêm chút nữa, cố gắng thêm chút nữa là về tới nhà bà ngoại .

Thấy ánh đèn đỏ phía xa nhấp nháy chuyển sang xanh, bắt đầu cất bước.

Cơn đau dữ dội khiến bước lảo đảo, nhưng còn kịp sang đến phía bên đường, đột nhiên một chiếc xe tải lớn lao tới.

Loading...