Về nhà với anh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-27 03:48:07
Lượt xem: 18

Cơ thể hết xuyên thư đến xuyên thư khác chiếm dụng.

Mục đích của họ chỉ một: công lược chồng và con trai .

ba năm trôi qua, một ai thành công.

Hệ thống cuối cùng cũng bỏ cuộc và trả cơ thể cho .

Tôi mở mắt , thấy những dòng bình luận cuộn tròn mặt.

[Lại đổi công lược nữa ?]

[Đổi nhiều như mà vẫn ai thành công ?]

[Tao cá một gói snack cay, công lược tối đa là một tháng thôi, cũng lóc đòi bỏ cuộc cho xem.]

[Ở , tao cá nửa tháng.]

Những bình luận điên cuồng bàn tán về việc khi nào sẽ rời một cách thảm hại như những công lược .

họ rằng, chính là chủ nhân ban đầu của cơ thể .

Cho dù Hạ Dục hiện tại thế nào, cũng sẽ bao giờ rời xa .

Tôi sửa soạn bản , đúng lúc Dì Vương đến gõ cửa.

“Khương tiểu thư, bữa sáng sẵn sàng, mời cô xuống dùng bữa.”

Khương tiểu thư?

Tay đang khoác áo khoác bỗng khựng , liếc những bình luận bằng khóe mắt.

[Người công lược mới vẻ sốc?]

[Sốc cái gì chứ? Dì Vương gọi sai mà, danh hiệu Hạ phu nhân chỉ thể là của Tiểu bảo bối thôi.]

[Nam chính của chúng thông minh mà, nhận ngay khi công lược đầu tiên xuất hiện, còn yêu cầu xung quanh đổi cách gọi công lược thành Khương tiểu thư.]

[Người đàn ông thể nhận vợ ngay từ cái đầu tiên, ai mà yêu cơ chứ?]

Thì Hạ Dục nhận những công lược đó .

Khóe miệng thể kìm mà cong lên.

Tôi mặc xong áo khoác, giả vờ như thấy những bình luận , xuống dùng bữa sáng.

Bữa sáng bày biện bàn.

Dì Vương vẫn đang làm bữa sáng cho Hạ Hạo trong bếp.

Tôi ghế uống sữa đậu nành, các bình luận vẫn cuộn nhanh như bay.

[Tiểu Hạo hình như ốm , Dì Vương mau dừng nấu cơm , lên lầu xem Tiểu thiếu gia của chúng thế nào .]

Hạo Hạo ốm ?

Tôi thấy lo lắng và bồn chồn.

Từ các bình luận, rằng:

Những xuyên thư đây chỉ quan tâm đến việc công lược Hạ Dục .

Họ quan tâm đến Hạ Hạo.

Ngay cả khi một công lược tìm cách tiếp cận từ Hạ Hạo, thì cũng tính cách của thằng bé làm cho bỏ chạy.

Tôi vội vàng lên lầu, nhưng một cánh cửa khóa mã chặn .

Tôi sửng sốt.

Lắp khóa mã tầng ba của ngôi nhà để làm gì?

[Người công lược ngơ ngác kìa.]

[Cô lên tầng ba làm gì? Không cũng tay từ Tiểu thiếu gia của chúng đấy chứ?]

[ thật đáng tiếc, khóa mã chặn .]

[Ổ khóa chuyên dùng để đề phòng những công lược mà, cô chắc .]

[Mã tầng ba chỉ nam chính của chúng , Tiểu thiếu gia và Dì Vương thì dấu vân tay. Phòng của nam chính còn thêm một ổ khóa nữa, chỉ nam chính . Những xuyên thư mật mã, nên mới dám bén mảng lên lầu.]

[Sao cô còn ? Dù cũng thể lên tầng ba, chi bằng xuống lầu gọi Dì Vương lên chăm sóc Tiểu thiếu gia của chúng .]

Tôi mím môi, nhấn vài cái bảng nhập mật mã.

[Người phụ nữ làm gì?]

[Người công lược thể tránh xa nam chính và Tiểu thiếu gia của chúng một chút ?]

[Không , lát nữa cô nhập sai mật mã, hệ thống sẽ tự động báo động, Dì Vương sẽ lên lầu thôi.]

Tôi nhấn chữ cuối cùng.

Cánh cửa mở hề kích hoạt thiết báo động như những bình luận .

[Má ơi, mật mã tầng ba?]

[Hệ thống của cô hack game ?]

Lờ vẻ kinh ngạc của các bình luận, đẩy cửa bước .

Tầng ba vẫn giống hệt như khi rời .

Có vẻ như cẩn thận giữ gìn nguyên trạng như khi còn ở đây.

Tôi thẳng đến phòng của Hạ Hạo một cách quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ve-nha-voi-anh/chuong-1.html.]

Gõ cửa mới đẩy cửa bước .

Căn phòng trẻ em màu xanh nhạt là do và Hạ Dục tự tay trang trí từng chút một.

Trên đầu giường vẫn còn bức ảnh chụp chung của gia đình ba chúng .

Thằng bé giường mặt đỏ bừng, co ro trong chăn.

Tôi đưa tay nhẹ nhàng chạm trán thằng bé, nóng đến mức rụt tay .

Tôi nhớ rằng mỗi phòng trong nhà đều hộp thuốc.

Tôi bắt đầu tìm kiếm hộp thuốc.

Cuối cùng, tìm thấy chiếc hộp chứa đầy các loại thuốc trong tủ đầu giường của Hạ Hạo.

Tôi mở hộp thuốc , phát hiện bên trong hầu hết là thuốc cảm và thuốc hạ sốt.

Hơn nữa, hai hộp thuốc gần hết.

Xem mấy năm nay Hạ Hạo thường xuyên ốm.

Tôi đau lòng Hạ Hạo tìm thấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho thằng bé.

39 độ!

Tôi vội vàng vỗ nhẹ Hạ Hạo.

“Hạo Hạo, tỉnh dậy nào.”

Tôi lấy điện thoại từ túi áo khoác gọi cho Dì Vương.

“Dì Vương, dì bảo quản gia chuẩn xe, con sẽ đưa Hạo Hạo xuống lầu ngay bây giờ, dì nấu một ít cháo mang đến bệnh viện, Hạo Hạo sốt .”

Dì Vương do dự nên lời .

thấy Hạ Hạo sốt, bà vẫn đồng ý và bảo quản gia chuẩn xe.

Tôi cúp điện thoại, Hạ Hạo đang nhíu chặt mày vì khó chịu.

Tôi lấy một chiếc áo khoác trong tủ quần áo, đắp lên Hạ Hạo, định bế thằng bé đến bệnh viện.

Khoảnh khắc bế Hạ Hạo lên, ngạc nhiên.

“Nhẹ quá.”

Tôi kìm mà thốt lên suy nghĩ trong lòng.

Cơ thể Hạ Hạo nhẹ đến mức giống một đứa trẻ bảy tuổi.

Tôi bước xuống lầu, vô tình liếc thấy những bình luận trong tầm mắt.

[Đương nhiên là nhẹ , những công lược đây luôn bắt nạt Tiểu thiếu gia ở nơi nam chính thấy.]

[Tiểu thiếu gia ốm yếu, đáng thương quá.]

Mãi cho đến khi lên xe, những bình luận đó vẫn kể về cách những công lược đây ngược đãi Hạ Hạo.

Họ dùng chính cơ thể của để đe dọa.

Chỉ cần họ Hạ Dục làm khó, hoặc chuyện gì thuận lợi...

Họ sẽ cắt khẩu phần ăn của Hạ Hạo khi Hạ Dục công tác, và bắt Hạ Hạo hái bông hoa yêu thích nhất trong vườn giữa trời mưa.

Tôi siết chặt nắm tay, những chuyện xảy thể đổi .

Tôi chỉ thể đối xử với Hạ Dục và Hạ Hạo gấp bội trong tương lai.

Sau một hồi bận rộn, Hạ Hạo cuối cùng cũng truyền dịch.

Tôi xoa đầu Hạ Hạo, đau lòng thằng bé.

Thằng bé còn nhỏ như , đối diện với một phụ nữ dùng cơ thể ruột để đe dọa, chắc sợ hãi lắm.

[Người công lược trông vẻ , ít nhất là cô thực sự quan tâm đến Tiểu thiếu gia.]

[Không ai nghĩ xem tại mật mã tầng ba ?]

[Tôi cảm thấy là Tiểu bảo bối trở về .]

[Nếu Tiểu bảo bối thật sự trở về thì quá.]

Cốc cốc.

Tôi thấy tiếng gõ cửa, bình luận nữa, dậy mở cửa.

Dì Vương đang ở cửa, tay xách một hộp cơm giữ nhiệt.

Tôi nhận lấy hộp cơm từ tay bà , đặt lên chiếc bàn nhỏ trong phòng bệnh.

Dì Vương theo , thôi.

Tôi đành bất đắc dĩ đầu .

So với ba năm , Dì Vương trông già hơn nhiều.

Khi còn trẻ, bà theo Hạ lão phu nhân.

Sau đó chăm sóc Hạ Dục lúc nhỏ, đến Hạ Hạo bây giờ.

Mấy năm nay, bà luôn đề phòng công lược tiếp xúc với Hạ Hạo, nên hình cũng gầy gò.

“Có chuyện gì , Dì Vương?”

Tôi mỉm .

Nếu chăm sóc Hạ Hạo, bây giờ sẽ đau khổ bao nhiêu?

“Là cô trở về ?”

Loading...