Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ còn hai tuần nữa là tới đám cưới của và Việt Anh. Trước đó bố cũng chuyển đến nơi một thời gian, những thế nhà của họ chỉ cách nhà bố vài con phố.
Bố hai bên ở gần hết lòng ủng hộ khiến thấy thật may mắn. Tôi thầm hứa với bản , sẽ chăm sóc cho gia đình nhỏ của thật đồng thời quan tâm, lo lắng cho sức khoẻ của bố hai bên để đáp công ơn trời biển của đấng sinh thành.
Ngày hôm đó, đang cùng Việt Anh dọn dẹp căn hộ chúng mới thuê thì nhận điện thoại.
Nhìn nét mặt căng thẳng của nhất định vụ án nghiêm trọng nào đó xảy .
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc :
“Anh công tác vài ngày. Nhiều nhất là một tuần thôi. Đợi về chúng chụp ảnh cưới.”
Tôi mỉm , cố gắng che giấu cảm xúc hụt hẫng của bản :
“Có chuyên án nào mà đồng chí Việt Anh tham gia thành công . Đánh nhanh thắng nhanh còn về với vợ.”
Việt Anh dường như đang gồng để tỏ bình thản. Anh hôn lên trán :
“Anh sẽ nhớ em.”
Tôi , đẩy Việt Anh :
“Đi sớm, về sớm.”
Việt Anh khẽ gật đầu nhanh chóng lên đường nhận nhiệm vụ.
..
Mấy ngày đó, tiếp tục tới trang trí cho ngôi nhà theo đúng những gì hai đứa bàn với . Đang mải ngắm bức ảnh và chụp ngày nghiệp đại học thì chuông điện thoại vang lên trong túi xách. Tôi vội vàng lấy thì từ phía bên vang lên giọng phần run rẩy của bố Việt Anh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ve-nha-thoi-chang-si-quan-cua-em/chuong-4.html.]
“Lan Chi , Việt Anh thương nặng, chuyển về bệnh viện trung tâm. Con mau tới đó . Bố đang đường đến bệnh viện .”
Những lời của bố Việt Anh khiến như rơi xuống vực thẳm. Tôi vội vàng khoá cửa rời mà chẳng thể cắm nổi chìa khoá để khởi động xe.
Cả như run lên, khi nào xảy nhầm lẫn gì ?
Vừa mới tối hôm qua còn nhắn tin dặn ngủ sớm mà hôm nay bất động trong phòng cấp cứu tại bệnh viện .
Chẳng lẽ trêu chọc gia đình chúng ?
…
Nghe tiếng xé lòng của bố Việt Anh bên ngoài phòng cấp cứu, thấy tim như ai đó bóp nghẹt.
Một vài đồng đội của cũng mặt tại đó. Thấy , họ cúi đầu:
“Việt Anh thương khi đang làm nhiệm vụ. Chúng thành thực xin .”
Tôi chẳng điều gì. Không hề sự nhầm lẫn trò đùa ác ý nào.
Tôi đó, xung quanh bằng ánh mắt vô hồn.
Việt Anh thật , bỏ một ở thế giới .
Từ nay sẽ chẳng thể cùng bước tiếp con đường vốn đầy rẫy những khó khăn.
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, cho phép nước mắt tuôn rơi.
“Việt Anh , em hứa với sẽ vì buồn. Vậy em dành những giọt nước mắt cho ngày đoàn tụ ?”
“Về nhà thôi, sĩ quan của em. Hôm nay là tròn một tuần đấy.”