VỀ NHÀ THÔI CHÀNG SĨ QUAN CỦA EM - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-08-04 06:34:47
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian chầm chậm qua , tới lúc chuẩn bước năm cuối đại học.

Một phần vì áp lực học tập, một phần vì nhận việc làm thêm dịp hè nên thể trở về quê thăm bố như hẹn.

Thật may, ai đó hiểu lòng , tranh thủ những ngày nghỉ phép ít ỏi để ghé qua thủ đô thăm dù nhà ở một thành phố khác.

Nghe tin báo máy bay sẽ hạ cánh lúc năm giờ chiều mà thấy trong lòng xốn sang nên vội vã thu xếp công việc để tận sân bay đón Việt Anh.

Ánh nắng chiều nhàn nhạt chiếu lên gương mặt Việt Anh khiến con tim thổn thức. Vậy mà gần một năm kể từ cuối cùng chúng gặp . Việt Anh vẻ gầy hơn so với những gì thấy qua màn hình điện thoại.

Anh dang rộng vòng tay đón lòng, khiến cảm nhận thở đầy nam tính của quẩn quanh nơi chóp mũi. Tôi còn kiểm soát cảm xúc mà oà như một đứa trẻ.

“Em nhớ .”

“Nhớ nhiều.”

Việt Anh đưa tay lau những giọt nước mắt , mỉm :

“Cô ngốc. Anh cũng nhớ em.”

Nói xong tiếp lời:

“Nhớ nhiều như thì thành việc học đúng thời hạn đó. Em mà đúp làm ?”

Nghe những lời thành tiếng:

“Em giỏi như ai . Em nợ môn cũng là vì nhớ tới mức học nổi mà thôi.”

Việt Anh nhẹ nhàng ôm lấy :

“Anh khiến Lan Chi chịu khổ . Sau nhất định sẽ đền bù cho em.”

Tôi mỉm , đưa tay ôm lấy Việt Anh. Ngày chúng chính thức về chung một nhà còn xa. Cả hai bắt đầu lên ý tưởng về một đám cưới giản dị bên và bạn bè ở quê .

Những ngày Việt Anh ở Hà Nội, cùng đến những nơi cả hai từng lui tới, ôn những kỷ niệm khi còn học tại nơi đây.

Những ngày hạnh phúc bên trôi nhanh tới . Chẳng mấy chốc, Việt Anh lên đường về đơn vị.

Ngày tiễn , lưu luyến chẳng rời. Cảm giác kề bên thật ấm áp, thiếu vắng thành phố bỗng trở nên xa lạ. Tôi chỉ mong nhanh tới ngày nghiệp đại học, để cả hai chúng cùng về một nhà như lời hẹn ước đó.

Cuối cùng ngày đó cũng tới, lúc đám bạn mải mê tạo dáng chụp hình trong khuôn viên trường thì đưa mắt kiếm tìm hình bóng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ve-nha-thoi-chang-si-quan-cua-em/chuong-3.html.]

Việt Anh hứa sẽ tới đây cùng chụp ảnh lưu niệm cả hai chọn váy cưới. Vậy mà buổi lễ trao bằng nghiệp kết thúc hơn một tiếng vẫn thấy . Ngay cả điện thoại của Việt Anh cũng liên lạc .

Trong lúc làm thì Việt Anh xuất hiện, đặt tay một bó hoa hướng dương rực rỡ.

“Anh nhiều nơi mới mua loài hoa em thích nhất. Anh xin để em đợi lâu.”

Nói xong đưa điện thoại tay :

“Lúc xe buýt cẩn thận nên làm rơi nó. Em xem đến lúc cần ?”

Tôi bật khi chiếc điện thoại hỏng:

“Không gọi em lo.”

Quả thực khi yêu quá quen với việc chờ đợi, chỉ điều liên lạc với khiến nóng ruột mà thôi. Hiện tại bình an vô sự, hơn nữa còn tặng những bông hoa hướng dương tuyệt , làm gì lý do để giận dỗi chứ.

Tôi vòng tay qua cổ :

“Anh cần xin . Chỉ cần luôn bình an là em hạnh phúc .”

Việt Anh mỉm , khẽ cúi hôn lên môi . Bao nhiêu nhớ nhung đều đặt trong đó. Mãi tới khi hô hấp của dần trở nên khó khăn mới dừng . Tôi hổ :

“Còn chụp ảnh lưu niệm.”

Việt Anh bật :

“Phải . Anh quên mất nhiệm vụ chính.”

lúc mấy cô bạn cùng lớp của lên tiếng:

“Mau mau tạo dáng nào.”

Tôi lời cảm ơn các bạn đưa tay ôm lấy Việt Anh:

“Cười tươi nhé. Ảnh em sẽ treo trong nhà chúng đấy.”

Việt Anh tới híp cả mắt nghiêng hôn lên má .

“Treo trong nhà thì như mới vui.”

Tôi ngạc nhiên đàn ông bên cạnh, ngờ lúc chủ động pha trò để trêu chọc .

 

Loading...