VỀ NHÀ THÔI CHÀNG SĨ QUAN CỦA EM - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-08-04 06:29:58
Lượt xem: 9
Tôi sinh và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Những vất vả thường ngày khiến suy nghĩ cố gắng học thật để một cuộc sống khấm khá hơn, vì quyết tâm thi một trường đại học tiếng ở thủ đô Hà Nội. Sau khi nghiệp cấp ba, thứ như mở mắt. Tôi đỗ đại học mà mơ ước bấy lâu, những thế, tại thành phố , quen và yêu Việt Anh - đáng lẽ trở thành chồng của .
Trong một những kẻ lạ mặt tấn công tại một con hẻm nhỏ gần trường đại học, chính Việt Anh là giải cứu cho . Trên đường đưa về ký túc xá hỏi:
“Muộn như em còn ?”
Tôi thành thật trả lời:
“Bạn cùng phòng của em ốm. Em ngoài mua thuốc cho cô .”
Anh :
“Lần ngoài muộn như em nên nhờ bạn trai cùng, hoặc ít nhất là rủ thêm các bạn khác trong khu ký túc. Gần đây an ninh khu .”
Tôi khẽ gật đầu:
“Em chừa . Lần em sẽ rủ thêm bạn cùng phòng.”
Việt Anh chút ngạc nhiên:
“Em bạn trai ?”
Tôi mỉm :
“Không ai để ý tới con bé nhà quê như em .”
Nói xong ngước bằng ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ:
“Anh là cảnh sát ạ?”
Việt Anh mỉm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ve-nha-thoi-chang-si-quan-cua-em/chuong-1.html.]
“Là sinh viên năm cuối học viện Cảnh sát.”
Thấy nụ của , nhịp tim đột nhiên tăng vọt. Tôi thêm điều gì nên lặng lẽ bên . Chẳng mấy chốc cả hai chúng tới cổng khu ký túc xá.
Dường như Việt Anh cũng ấn tượng bởi vẻ ngoài dễ thương của cô sinh viên năm thứ nhất là nên chủ động xin điện thoại để tiện liên lạc.
“Nhớ lưu của đó.” Việt Anh bấm điện thoại gọi sang máy của .
Tôi ngượng ngùng, khẽ gật đầu:
“Vâng.”
Những ngày đó, sinh viên năm cuối học viện cảnh sát thực sự để trong lòng những nhung nhớ, bồi hồi. Tôi và nhắn tin với , kể cho những chuyện thời thơ ấu đơn giản chỉ là những việc xảy ở trường. Cứ như , thế giới nhỏ bé của bỗng tràn ngập màu hồng - màu của tình yêu mới chớm nở.
Tôi dần quen với nhịp sống nơi đây, những bạn thiết tại trường đại học và - hiểu và yêu thương hết mực.
Do trường Việt Anh học tính chất đặc thù nên chúng thể gặp gỡ hàng ngày như các cặp đôi khác. Mặc dù quãng thời gian bên vô cùng ít ỏi nhưng chúng thực sự trân trọng từng phút giây .
chuyện dừng ở đó. Có lẽ ông trời vẫn còn thử thách tình cảm của hai chúng .
Sau khi nghiệp, Việt Anh nhận nhiệm vụ tại quê - nơi cách xa thủ đô cả trăm cây . Từ lúc chúng mới chính thức hiểu thế nào là yêu xa.
Yêu xa là khi nhớ nhung ai đó bạn thể gặp mặt, là khi cần một bờ vai để dựa chẳng thấy ai kề bên, tất cả những vui buồn chỉ diễn xung quanh màn hình điện thoại.
Không những thế, cũng cứ nhớ là thể nhắn tin, gọi điện cho . Nếu như nhắn tin thấy hồi đáp ắt hẳn đang chuyên án cần giải quyết. Tôi quen và hề giận dỗi mỗi như . Thứ lo là khi xa sẽ lừa dối mà điều duy nhất khiến chẳng thể an tâm là Việt Anh thể gặp nguy hiểm khi tham gia phá án. Ở nơi xa chỉ cầu cho luôn mạnh khoẻ, bình an.
Người thường ví, yêu xa giống như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng lên những ngọn lửa lớn. Quả thực trong tình yêu của và cũng , xa làm cho ngọn lửa bùng cháy dữ dội, để mỗi khi gặp mặt là những cái nắm tay, lưu luyến chẳng rời.
Còn nhớ kỳ nghỉ khi năm thứ hai đại học kết thúc, trở về quê mà tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Tôi làm gì dám với bố chuyện hẹn hò với Việt Anh, chỉ dám lén lút gặp mà thôi. Bố vốn thích cảnh sát, đúng hơn là ông sợ con gái khổ khi yêu làm nghề .
Chỉ điều cái kim trong bọc ắt ngày lòi , một bố bắt gặp Việt Anh đưa về nhà. Ngày hôm đó Việt Anh mặc thường phục nhưng bố nhận vì đó từng giúp ông khi xe hỏng giữa đường.
Thì cảnh sát từ thành phố mới về xuất hiện trong câu chuyện của bố chính là Việt Anh.