Vật chứng phạm tội - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:13:43
Lượt xem: 165

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qUEptqLCF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Tâm hoảng sợ, chộp lấy chiếc điện thoại ghế sofa, run rẩy mở khóa:

 

“Không , trạng thái của chút nào, gọi cho Thiên Tuân!”

 

Điện thoại nhanh chóng kết nối.

 

nức nở, cầu cứu đàn ông ở đầu dây bên :

 

“Thiên Tuân... mau đến đây ... Chân Chân cô ... cô hình như hiểu lầm gì đó...”

 

“Cô cầm que thử thai, em đang gì, em sợ lắm...”

 

, dùng đôi mắt đẫm lệ sợ hãi , cứ như thể giây tiếp theo sẽ lao tới làm hại cô .

 

Dịch Thiên Tuân đến nhanh, gần như là xông thẳng .

 

Khoảnh khắc cánh cửa đẩy bật , lập tức thấy Dư Tâm đang co rúm ở góc sofa, đến mức run rẩy.

 

Sau đó, mới thấy đang một bên với vẻ mặt vô cảm.

 

Anh hề do dự.

 

Lao nhanh tới, ôm Dư Tâm lòng, căng thẳng kiểm tra:

 

“Tâm Tâm, chuyện gì ? Em đừng , từ từ thôi.”

 

Từng tiếng gọi tự nhiên và mật.

 

Bàn tay buông thõng bên hông, móng tay cắm sâu lòng bàn tay.

 

Dư Tâm lớn hơn trong vòng tay , đưa ngón tay chỉ , lắp bắp:

 

“Em ... Chân Chân cô ... cô em...”

 

Dịch Thiên Tuân lúc mới chuyển ánh mắt sang .

 

Lông mày nhíu chặt, sắc mặt chút khó coi:

 

“Chân Chân, rốt cuộc em đang gây chuyện gì ?”

 

Tôi trả lời, chỉ nhếch cằm hiệu cánh tủ lạnh.

 

“Anh tự xem .”

 

Dịch Thiên Tuân theo ánh mắt của .

 

Khi thấy tờ hóa đơn đóng phí dán hờ hững bằng miếng nam châm hoạt hình, cuối cùng khuôn mặt luôn ôn nhu chu đáo cũng xuất hiện vết rạn.

 

Anh bước nhanh tới, giật phăng tờ giấy xuống, mở , sắc mặt lập tức tái mét.

 

“Chân Chân, em giải thích...”

 

Anh , giọng điệu hoảng loạn:

 

“Mọi chuyện như em nghĩ ...”

 

“Đây là... Dư Tâm với em, bạn trai cô là đồng nghiệp của ... Anh tiện tự ký tên, chỉ là giúp đỡ mà thôi!”

 

Một lời dối nực đến mức nào, mà đến tận bây giờ vẫn còn che đậy.

 

dám nghĩ, nếu phát hiện hàng loạt sơ hở , liệu thực sự những lời dối của lừa gạt .

 

Tôi , thêm một lời nào nữa.

 

lúc , Dư Tâm đang che chở phía bỗng phát tiếng [rên rỉ] đau đớn:

 

“Em... em đau đầu quá...”

 

Sau đó nhắm mắt , ngã thẳng lòng Dịch Thiên Tuân.

 

“Dư Tâm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vat-chung-pham-toi/chuong-5.html.]

Dịch Thiên Tuân lập tức bế cô lên, lướt qua .

 

Từ đầu đến cuối, hề hỏi một câu nào về "que thử thai".

 

Thậm chí , vợ danh chính ngôn thuận của , mới phát hiện đang mang thai.

 

Tôi khẽ thở dài, nhét chiếc que thử thai vẫn nắm chặt trong tay túi, lên tiếng:

 

“Đứng .”

 

Bước chân Dịch Thiên Tuân dừng .

 

“Du Chân! Em gây chuyện đủ !” Anh lưng về phía , giọng đầy vẻ mất kiên nhẫn,

 

“Dư Tâm mới phẫu thuật xong, cơ thể cô yếu ớt như ! Em còn làm gì nữa?!”

 

“Em quên cô nhà cửa, luôn xem chúng như ?!”

 

“Em biến thành loại từ khi nào ?!”

 

Vài lời như cú đ.ấ.m nghẹn ngực, tim thắt .

 

Tôi tưởng chấp nhận sự thật lòng đổi .

 

khi sang trách móc , vẫn cảm thấy đau đớn đến .

 

lúc , Dư Tâm trong vòng tay mở mắt, nở một nụ khiêu khích với .

 

Thật là hoang đường.

 

Trước khi cô nhắm mắt , vuốt ve bụng , khẽ :

 

“Dịch Thiên Tuân, mang thai .”

 

Cơ thể đông cứng .

 

Cánh tay Dịch Thiên Tuân đang ôm Dư Tâm siết chặt thêm vài phần.

 

Anh đột ngột , trừng mắt .

 

Trong giọng là sự kinh ngạc thể che giấu và một chút vui mừng khôn xiết:

 

“Em gì? Chân Chân, em nữa xem!”

 

Cơ thể Dư Tâm trong lòng cũng lập tức cứng đờ.

 

Tôi để ý đến sự kích động của , chỉ lấy chiếc que thử thai khỏi túi, lắc nhẹ mặt .

 

“Sức khỏe , bây giờ khó chịu.

 

“Vậy, bây giờ định ôm bạn nhất của đến bệnh viện, là lo cho vợ danh chính ngôn thuận, đang mang thai con của ?”

 

Vẻ vui mừng mặt Dịch Thiên Tuân thế bằng sự hoảng loạn và khó xử.

 

Anh , Dư Tâm đang nhắm chặt mắt, cơ thể run rẩy trong vòng tay , rơi tình trạng bối rối tột độ.

 

Giữa sự đối đầu c.h.ế.t lặng , Dư Tâm một nữa phát tiếng [rên rỉ] đau đớn, tay ôm bụng .

 

“Thiên Tuân... em... em đau bụng quá... bên hình như...”

 

“Chân Chân! Em chờ ! Anh đưa cô đến bệnh viện sẽ về ngay! Em tuyệt đối đừng cử động lung tung, chờ về giải thích!”

 

Anh với tốc độ cực nhanh, ánh mắt đầy van xin và hoảng hốt, ôm Dư Tâm lao ngoài.

 

Nhìn bóng lưng hốt hoảng của Dịch Thiên Tuân, tia hy vọng hão huyền cuối cùng về đứa con trong lòng tan vỡ.

 

Tôi từng do dự, lẽ đứa bé thể trở thành bước ngoặt cho mối quan hệ của chúng .

 

Bây giờ hiểu, trong thế giới của , lợi ích và cách che đậy lời dối của bản luôn đặt lên hàng đầu.

 

“Dịch Thiên Tuân.”

 

Tôi bình tĩnh lên tiếng.

Loading...