Vác đá đập chân mình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-09 09:51:53
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoắc Viện và mời chúng : “Mau rửa tay ăn cơm .”

, nhưng bỏ qua ánh mắt hung ác lóe lên trong mắt bà đó.

Từ ngày đó trở , với Sở Nghiêm, một khi Hoắc Viện gửi tin nhắn cho , hãy chuyển tiếp trực tiếp cho .

Quả nhiên, liên tục trong một tuần, đều nhận tin nhắn của Hoắc Viện.

Phần lớn là thông báo mua đồ gì cho Sở Tường và cảm thấy nên mua thêm một phần cho Sở Phi.

Sở Nghiêm nào cũng chỉ trả lời bằng một câu 【Cảm ơn】 kết thúc.

gửi một loạt biểu cảm dễ thương đáp 【Không chi~】.

Đôi khi bà còn hỏi Sở Nghiêm thích uống canh gì, bà đang học nấu, học xong sẽ nấu cho bố chồng và uống.

Tôi xem hết tất cả các nhật ký, một chút cũng hề nhắc đến .

Dã tâm của bà , ai cũng rõ.

Sở Nghiêm hai ngày nay đều dọa sợ, tối hôm đó, chui lòng : “Sợ quá, sợ quá. Anh chuyện với bà nữa, chặn bà .”

Tôi vỗ vai : “Cố gắng kiên nhẫn một chút .”

Sở Nghiêm: “Anh em đang làm chuyện lớn gì, nhưng cảm thấy em đang bẫy rập.”

Tôi véo mũi : “Cứ làm vai trò con cá của .”

Vài ngày , nhận tin nhắn từ giúp việc chăm sóc sản phụ, Hoắc Viện liên hệ với công ty bảo hiểm, yêu cầu họ đến nhà để mua bảo hiểm cho bố chồng .

Chậc.

Tôi cầm điện thoại lên và gọi một cuộc.

“Bố, gần đây Hoắc Viện liên hệ với công ty bảo hiểm, bố ?”

Giọng bố chồng truyền đến từ đầu dây bên : “Biết chứ.”

“Vậy còn bố?”

Bố chồng qua điện thoại: “Yên tâm.”

Tôi : “Vậy bố định làm gì tiếp theo?”

“Bố cũng làm gì cả, cô làm gì thì cứ làm, chỉ là đợi đến khi cô phát hiện múc nước bằng rổ tre, bố hy vọng cô sẽ gục ngã.” Bố chồng thở một : “Bố , chọn con làm con dâu là quyết định đúng đắn nhất của bố. Sau con trông chừng Sở Nghiêm, bố cũng yên tâm .”

“Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc Sở Nghiêm thật . bố nghĩ đến Sở Tường làm ?”

“Làm là làm ? Dù cũng con của bố, bố nghĩa vụ nuôi dưỡng nó.”

Nghĩ đến dáng vẻ gầy yếu của Sở Tường, chút đành lòng.

“Con dâu, mềm lòng là chuyện , thủ đoạn dù cao đến mấy, mềm lòng thì chuyện cũng khó giải quyết. Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (Không nhẫn nhịn việc nhỏ thì hỏng việc lớn).”

Tôi lập tức tỉnh táo : “Con , bố.”

“Chuyện cần với Sở Nghiêm, cái đầu óc đó của nó, quản lý công ty là giới hạn , để nó tham gia chuyện , bố sợ nó làm công ty phá sản.”

Tôi:…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-da-dap-chan-minh/chuong-3.html.]

Tuy ông đúng, nhưng hình như Sở Nghiêm cũng vô dụng đến thế chứ?

Vào ngày Hoắc Viện mua bảo hiểm, bố chồng gọi và Sở Nghiêm về.

Sở Nghiêm mặt mũi mơ hồ bước cửa: “Bố, tự nhiên gọi con về làm gì?”

Hoắc Viện thì chào đón: “Cháu ?”

Nói xong, bà còn về phía lưng .

“Cháu ở nhà , trông coi.”

Nói , Sở Nghiêm kéo vòng qua bà .

Một tiếng , chúng sofa, đại diện bảo hiểm giới thiệu sản phẩm cho chúng .

“Vậy, tại chúng đột nhiên mua bảo hiểm ?”

Sở Nghiêm nghi ngờ hỏi.

“Cái là để đều mua một chút, xem kỹ sản phẩm từ lâu , thấy .” Mẹ kế giải thích.

Sở Nghiêm còn hỏi, nhưng bố chồng cắt ngang: “Bố thấy cái khá , nếu chẳng may xảy chuyện gì, sẽ bồi thường trực tiếp, cũng coi như để chút gì đó cho nhà.”

Sở Nghiêm lập tức bật dậy, giơ tay ấn : “Sở Nghiêm, bố chắc chắn lý của bố. Em cũng thấy bảo hiểm .”

“À? Em xem ? Em thấy thì .”

Người đại diện bảo hiểm mừng rỡ: “Vậy in xong hết , xin mời quý vị ký tên trực tiếp là xong.”

Tôi nhận lấy và lời cảm ơn.

Phần của và Sở Nghiêm dễ ký, thụ hưởng đều là đối phương.

Sở Nghiêm thấy thụ hưởng trong hợp đồng của bố chồng là Hoắc Viện, bật dậy nữa.

Tôi vỗ vai , lắc đầu với .

Sở Nghiêm một nữa khó hiểu.

Đến khi lên xe, Sở Nghiêm cuối cùng nhịn , hỏi to: “Vợ ơi, em đang làm cái quái gì ? Cái tâm tư của bà , ngốc cũng , bà hại bố ? Phim truyền hình diễn thế mà!”

Tôi liếc , an tâm lái xe: “Người ngốc cũng , thì em cũng .”

Sở Nghiêm co ghế phụ: “Vậy là, em bẫy rập, , bố là cá, đúng ?”

là đại ngốc.

Tôi bật vì câu của : “, là cá, bố cũng là cá.”

nếu bà thực sự làm hại bố thì ?”

Tôi thở dài: “Anh còn tâm tư của kế, bố ? Yên tâm , bố sẽ gặp bất kỳ vấn đề gì .”

Sở Nghiêm lúc mới yên tâm: “Vậy thì , nhưng hai tuyệt đối đừng để bà làm thương.”

“Yên tâm .”

Mãi đến khi về đến nhà, Sở Nghiêm mới kêu lên một tiếng: “Vậy là, bố cũng là loại não yêu đương vô dụng đó chứ.”

Tôi lườm một cái: “Nhà chỉ là não yêu đương thôi.”

Loading...