Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 66: Hành hạ tôi như thế này cô mới vui
Cập nhật lúc: 2025-11-20 17:16:05
Lượt xem: 2,493
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Lộc nức nở một tiếng: “Tôi hiểu, đau quá.”
Cô lâu . Nỗi đau thể xác ngừng xé rách dây thần kinh của cô.
Cuối cùng mới buông tay cô , thấy cổ tay cô hằn lên một mảng những vết bầm mỏng.
Mắt Giang Lộc sưng đỏ, cả như kiệt sức, ánh mắt đẫm lệ long lanh, thật đáng thương.
Dung Trì Uyên nghĩ, cô vĩnh viễn , trong lòng cũng chẳng hơn là bao.
Anh khẽ thở dài một tiếng. Cúi , chạm trán với cô, hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì của cô, khẽ hỏi: “Cứ nhất định để dùng cách trừng phạt cô, hành hạ như thế , cô mới thấy vui ? Tối sinh nhật, thấy cô lén lấy bức ảnh chúng xem lễ hội đèn lồng, nghĩ cô vẫn còn một chút lương tâm. Cho nên, ngày sinh nhật cho cô cơ hội. Cô còn nhớ gì với cô ?”
Nước mắt Giang Lộc trào . Những lời lẩm bẩm bên tai, nghi ngờ gì là đang kéo từng mớ những thứ mà cô cố gắng quên .
Giang Lộc cố sức dùng tay bịt chặt tai, nức nở: “Tôi , nhớ, đừng nữa, đừng nữa.”
Anh gỡ tay cô khỏi tai, rót từng câu từng chữ tai cô: “Tôi bảo cô nắm c.h.ặ.t t.a.y , đừng để lạc mất. cô ?”
“Cô . Cô vẫn dùng vẻ mặt giả tạo đó để đối phó với , chà đạp lên những điều dành cho cô.”
Dung Trì Uyên tự , đột nhiên bật tiếng nhạo: “Một Giang Lộc đầy mưu mẹo, giả tạo và lươn lẹo như thế , là do dùng ba năm tâm huyết, đích dạy dỗ mà thành.”
Không bên tai cô bao lâu, Dung Trì Uyên lau giọt nước mắt ngừng chảy ở khóe mắt cô.
Có lẽ cho đến khi Giang Lộc đến mức thể rơi lệ nữa, mới khẽ thở dài, cúi đầu mổ lên cánh môi cô, nuốt trọn tiếng của cô.
Rồi tiếp tục xuống, lưu luyến giữa chiếc cổ mảnh khảnh của cô.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng vén chiếc áo choàng tắm của cô . Giang Lộc chợt cảm thấy lạnh toát, cô ôm lấy cơ thể , nhưng còn sức để chống cự, khàn giọng : “Đừng, đừng làm thế.”
Dung Trì Uyên thèm để ý đến cô, cũng thêm hành động xâm lược nào. Anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên bụng của cô.
Nụ hôn âu yếm, triền miên như thế cứ liên tục dứt, khiến Giang Lộc cảm thấy một luồng tê dại đáng hổ dâng lên trong lòng.
Cô che mắt và miệng, cho phép bất kỳ âm thanh nào của tràn ngoài.
Dung Trì Uyên cũng tiến hành bước tiếp theo. Anh chỉ kéo áo choàng tắm của cô , ôm cô về giường.
Lưng Giang Lộc chạm tấm nệm, cô lập tức yên phận xuống giường trốn chạy.
Nói xong những lời đó, Dung Trì Uyên dường như cạn kiên nhẫn, cũng như quá mệt mỏi, liền kéo cô trở .
Anh dùng sức đ.á.n.h m.ô.n.g cô một cái, trầm giọng vui: “Được , đừng quậy phá nữa.”
Anh cảnh cáo xong, ôm Giang Lộc lòng ngủ . Rất nhanh đó, thở của trở nên đều đặn.
Giang Lộc mở to đôi mắt, ngủ .
Trong đầu cô hồi tưởng những lời lầm bầm .
Anh nhiều, nhưng chỉ duy nhất một điều.
Về đứa bé, hề nhắc đến nửa lời.
Giang Lộc hiểu rõ trong lòng, vì trong xe của Dung ghi âm, nên chuyện cô m.a.n.g t.h.a.i lẽ rõ.
tại đặt vấn đề mặt?
Rốt cuộc nghĩ gì về đứa bé?
Giang Lộc vắt óc suy nghĩ mà vẫn thể hiểu.
Cô nhận rằng, thể đoán suy nghĩ của .
Cô thậm chí còn dám chắc liệu Dung Trì Uyên thực sự chuyện đứa bé .
Vì , cô cũng dám trực tiếp đề cập với .
Mở mắt thức suốt cả đêm, mãi đến gần sáng, Giang Lộc mới cảm thấy buồn ngủ một chút.
Trong cơn mơ màng, Giang Lộc cảm thấy cơ thể nới lỏng , cửa phòng cũng mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-66-hanh-ha-toi-nhu-the-nay-co-moi-vui.html.]
Ở cửa vang lên giọng của Tần Hoài, hình như đang gì đó về việc Sương Thành sương mù, chuyến bay hoãn.
Cô để tâm nhiều, vì quá buồn ngủ nên nhắm mắt xoay , tiếp tục ngủ .
Giấc ngủ kéo dài thẳng đến buổi chiều.
Khi Giang Lộc tỉnh dậy, cô cứ nghĩ sẽ ở máy bay, nhưng phát hiện vẫn còn trong căn phòng .
“Tỉnh .”
Dung Trì Uyên đang ghế, tay cầm một cuốn sách, thản nhiên uống . “Do thời tiết, chuyến bay tới Sương Thành hoãn, nên chúng ở thêm một ngày.”
Giọng điệu của bình thản và xa cách, khác với đàn ông đè cô và những lời đó tối qua.
Giang Lộc thèm với vẻ mặt lành nào. Sau khi xuống giường vệ sinh cá nhân xong, cô giường nghịch điện thoại.
Mẹ Dung gửi cho cô nhiều tin nhắn.
Hỏi thăm lịch trình của cô thế nào, còn mấy ngày nay Dung Trì Uyên ở công ty, hỏi cô liên lạc với .
Giang Lộc ngờ rằng, Dung hề chuyện Dung Trì Uyên sang nước Y tìm cô.
Giang Lộc nhanh chóng gửi tin nhắn cho Dung: [Dung Trì Uyên sang nước Y tìm con . Anh mang theo giám sát con 24/24, con trốn thoát , ngày mai sẽ bắt về nước. Làm thế nào để thoát đây ạ?]
Gửi xong, cô liền xóa hộp thoại với Dung.
Lúc , Dung Trì Uyên thản nhiên dậy, liếc giường cô: “Cho cô mười phút, xuống lầu ăn cơm.”
Nói xong, đặt cuốn sách xuống bàn xuống lầu.
Giang Lộc bay hơn mười tiếng, chỉ ăn vỏn vẹn hai bữa ăn đơn giản máy bay, bụng cô bây giờ thực sự đói.
Cô sửa soạn bản một chút, che khuôn mặt phờ phạc cho đỡ tệ hơn, rời khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, Giang Lộc liếc cầu thang thoát hiểm màu xanh lá cây, ở đó cũng một cánh cửa sổ.
Giang Lộc nghĩ thầm, Hà Trần thần thông quảng đại đến , chắc cũng đợi cô ở chỗ đó nhỉ.
Nghĩ , bước chân cô vô thức hướng về phía cầu thang thoát hiểm.
Bỗng nhiên, phía truyền đến tiếng bước chân cực nhanh, ngay đó cánh tay cô giữ chặt: “Cô Giang, thang máy ở đây.”
Giang Lộc giãy giụa mấy cái thoát, ngược Hà Trần kéo mạnh thang máy.
Đứng trong thang máy, Giang Lộc tuyệt vọng đến mức thể nổi giận, chỉ lạnh: “Kiếp mắc nợ bao nhiêu mà kiếp gặp cái loại quỷ đeo bám như hả?”
Hà Trần khẩy, như : “Cô Giang nếu thấy đến , đơn giản, chỉ cần cô bỏ những ý nghĩ sai lệch nên trong đầu, tự nhiên sẽ xuất hiện mặt cô.”
Giang Lộc giận quá hóa , lười đôi co thêm nữa.
Người bên cạnh Dung Trì Uyên, xưa nay đều là những kẻ sắc sảo, đanh đá.
Kể cả chính cô.
Hà Trần kéo cô đến một nhà hàng Trung Hoa ở tầng khách sạn.
Dung Trì Uyên và Tần Hoài đó, đang trò chuyện về chuyện công ty.
Trên bàn bày biện vài món ăn, trông màu sắc và hương vị đều khá hấp dẫn.
Giang Lộc xuống, cầm đũa lên và bắt đầu ăn, để ý đến ba đàn ông bên cạnh.
Hà Trần lộ vẻ vui. Theo Dung Trì Uyên lâu, từng thấy phụ nữ nào kiêu căng vô lễ như .
Anh thực sự hiểu, vì lý do gì mà Tổng Giám đốc Dung thể buông bỏ cô .
Giang Lộc đang ăn ngon lành thì điện thoại đặt bàn bỗng sáng lên, là tin nhắn trả lời của Dung.
Cô theo bản năng liếc Dung Trì Uyên bên cạnh.
Người đàn ông vẫn đang cầm thực đơn gọi món, chú ý đến phía cô.
Giang Lộc liền lập tức mở điện thoại. Trong WeChat, Dung chỉ gửi một dòng chữ đơn giản: [Cứ để đó cho dì, dì cách khiến Trì Uyên từ bỏ con.]