Giang Lộc sững ở đó hai ba giây lời cảm ơn.
Trong đầu cô vẫn xoay vần những lời bàn tán nãy, khiến cô cảm thấy rối bời.
Thực , cô hề , cũng dám gặp .
Từ khi Dung phát hiện chuyện mang thai, cô thể ngủ ngon cả đêm.
Mỗi khi điện thoại rung lên báo tin nhắn, tim cô đập thình thịch, sợ rằng Dung đột nhiên đổi ý, báo cho Dung Trì Uyên hoặc những khác trong gia đình Dung chuyện .
Thậm chí mỗi tối cô còn gặp ác mộng.
Mơ thấy nhà họ Dung trói cô lên bàn mổ, ép cô bỏ đứa bé.
Cảm giác đau đớn khi thiết lạnh lẽo luồn sâu giữa hai chân, từng chút một nghiền nát bên trong cơ thể cô, đều rõ ràng đến kinh hoàng.
Giang Lộc lảng vảng cửa phòng Nhân sự một lúc, khẽ : “Tiểu Giả, thể giúp lên lấy một chuyến ?”
Tiểu Giả cô vẻ lạ lùng: “Tổng giám đốc Dung đích yêu cầu chị lấy, chị Lộc, em cũng vô ích thôi.”
Giang Lộc suy nghĩ một lát, vẫn lời cảm ơn bước lên lầu.
Suốt đoạn đường , cô cố gắng tỏ bình tĩnh, tự nhiên.
Đứng cửa, Giang Lộc gõ nhẹ.
Bên trong vọng giọng dịu dàng, ướt át của Liễu Đào: “Ai đấy ạ?”
Giang Lộc định thở: “Là , Giang Lộc, đến nhận giấy chứng nhận thôi việc.”
“Ôi, là chị Lộc đây mà!” Giọng Liễu Đào vẻ vui: “Chị chờ em mười phút nhé, em sẽ mở cửa cho chị.”
Giang Lộc lặng lẽ cúi đầu, đợi ở đó.
Đột nhiên, phía cô vang lên tiếng âm trầm của một phụ nữ: “Tự gánh lấy hậu quả.”
Giang Lộc đầu , đó là ai, cô khẽ : “Cô Đàm, dạo nóng tính lắm ?”
Đàm Thư Vãn đang lưng cô, rõ ràng là báo cáo cần đưa cho Dung Trì Uyên, đành đợi ngoài cửa cùng Giang Lộc.
Cô lạnh lùng: “Cô cô bắt chúng đợi ngoài là ý gì ? Chuyện nam nữ, Tổng giám đốc Dung luôn sức lực dồi dào, chắc chắn sẽ khiến thứ rối tinh rối mù. Mười phút để dọn dẹp là nhanh .”
Giang Lộc vẫn giữ nụ đổi sắc: “Anh sức lực dồi dào ? Chuyện rõ, Thư ký Đàm quả nhiên hổ danh thăng chức, hiểu rõ Tổng giám đốc Dung từ công việc đến đời tư đấy.”
Đàm Thư Vãn lười vạch trần màn diễn xuất của cô: “Trưởng phòng Giang, cố ý tìm Liễu Đào thế , chẳng là để làm khó chịu ?”
“Vậy cô trách nhầm . Có làm cô khó chịu , vẫn xem Tổng giám đốc Dung. Người đưa tới, thích, mới thể ghẻ lạnh cô.”
Giang Lộc như : “Không Thư ký Đàm còn nhớ , hồi và Tổng giám đốc Dung ở bên , cô hết đến khác dùng đứa bé xen uy hiếp, nửa đêm đưa khỏi . Tôi chẳng qua là cô nếm thử mùi vị tương tự mà thôi, cô chịu nổi ?”
“Giang Lộc!”
Đàm Thư Vãn thể nhịn nữa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng: “Tôi và cô thù oán gì, từng nhắm cô. Con cô đ.á.n.h đập đến nông nỗi đó, cũng từng oán hận cô, tại cô đối xử với như ?”
“Đừng tự như thể là nạn nhân.” Giang Lộc khẽ khịt mũi: “Tôi thật sự tò mò, ngày xưa trai trúng cô ở điểm nào.”
Đột nhiên, cánh cửa văn phòng mặt bật mở.
Khuôn mặt xinh , tươi tắn của Liễu Đào xuất hiện.
Cô nãy thấy tiếng cãi vã của họ, khoanh tay ngực, mang vẻ đắc thắng: “Hai chị ơi, hôm nay nóng tính thế?”
Đàm Thư Vãn lập tức thu vẻ sắc sảo, khôi phục dáng vẻ dịu dàng đó, thèm để ý đến Liễu Đào, thẳng trong.
Giang Lộc ở cửa, hàn huyên với Liễu Đào một câu: “Vẫn thích nghi với công việc chứ?”
Liễu Đào mỉm khoác tay cô: “Thích nghi lắm. Có chỗ nào quen, Tổng giám đốc Dung cũng sẽ đích chỉ dạy cho em. Chị Lộc cứ yên tâm nghỉ việc nhé, em ở đây, phòng ban nhất định vấn đề gì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-56-tu-ganh-lay-hau-qua.html.]
Giang Lộc nhận thấy cổ áo sơ mi của cô vẫn còn lỏng lẻo, cúc áo rõ ràng là cài vội vàng.
Cộng thêm vài vệt đỏ đáng ngờ mặt, cô hiểu rõ chuyện.
Giang Lộc : “Vậy thì .”
Liễu Đào cũng chuyện thêm với cô, tâm trạng vui vẻ ngâm nga khỏi.
Đàm Thư Vãn đang ở trong phòng trong nộp tài liệu, Giang Lộc nhân cơ hội lẻn , định nhanh chóng lấy giấy chứng nhận thôi việc ngay, thời gian ở riêng với .
ngờ cô bước , cạnh bàn đàn ông, thì thấy phẩy tay với Đàm Thư Vãn: “Cô xuống .”
Đàm Thư Vãn vẻ rời , lắp bắp : “Trì Uyên, tối nay về ăn cơm với T.ử An ? Thằng bé mua quà sinh nhật, đang đợi tặng đấy.”
Dung Trì Uyên ngẩng đầu lên, : “Tối về nhà họ Dung một chuyến.”
Ánh mắt Đàm Thư Vãn thoáng qua vẻ thất vọng, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng.
Khi , cô thấy Giang Lộc bên cạnh, ánh mắt bỗng lạnh lẽo, lườm cô một cái thật sắc.
Giang Lộc coi như thấy, đến bên bàn làm việc của đàn ông, cầm lấy giấy chứng nhận thôi việc ở góc bàn, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi mang cái .”
Nói , cô nhanh chóng rời cùng Đàm Thư Vãn.
“Cô, .” Dung Trì Uyên thản nhiên đặt cây bút máy trong tay xuống.
Hơi thở Giang Lộc chợt gấp gáp, cô đột ngột dừng bước.
Trông thấy Đàm Thư Vãn đóng cửa mà hề đầu.
Một lặng kéo dài.
Cảm giác áp bức từ phía ập tới.
Người đàn ông trong sự tĩnh lặng, hình cao ráo, thẳng tắp, khuôn mặt thoát khỏi vẻ bệnh tật, giờ đây trở sự sắc lạnh thường ngày.
Khi Giang Lộc chậm rãi , cô mới thể rõ tình hình trong phòng.
Chiếc sofa cách cô vài bước chân nhăn nhúm, lộn xộn, thậm chí còn vài sợi tóc phụ nữ.
Giang Lộc chính xác xảy chuyện gì, nhưng cô đoán .
Với cái tính thích theo đuổi kích thích của , khả năng cao là "mây mưa" cùng Liễu Đào chiếc sofa đó.
“Tổng giám đốc Dung còn dặn dò gì nữa ?” Cô thu hồi ánh mắt, lãnh đạm hỏi.
“Tối nay cùng về nhà họ Dung một chuyến.” Anh tùy tiện mở tài liệu Đàm Thư Vãn đưa, gấp , nhíu mày.
Giang Lộc tưởng nhầm, nghiêng : “Chắc chắn là đưa về để ghét bỏ? Chẳng đang một yêu quý sẵn đó ?”
Lời của cô ngầm ám chỉ Liễu Đào.
Ánh mắt đen thẳm khó lường, như : “Hôm nay Liễu Đào mệt .”
Giang Lộc lặng lẽ siết chặt mười ngón tay, : “Vậy ? Tiếc thật, hôm nay cũng khá mệt.”
Dung Trì Uyên đóng tài liệu mặt, nhắm đôi mắt màu tối , cô thật sâu.
Trong mắt cô tràn đầy sự quật cường và kiêu ngạo.
Không hề khuất phục, và tuyệt đối để chịu thiệt thòi.
Dung Trì Uyên tranh cãi với cô về vấn đề mệt mỏi nữa, phủi nhẹ chén mặt, nhấp một ngụm: “Nghe tìm cô?”
Giang Lộc đó khịt mũi một tiếng.
Trà vẻ ngon, khiến Dung Trì Uyên nhíu mày: “Hình như vài điều mà nên ?”