Vác bụng bầu chạy trốn - Giang Lộc và Dung Trì Uyên - Chương 199: Cầu mong tôi và người tôi yêu được dài lâu bên nhau.

Cập nhật lúc: 2025-11-23 13:16:09
Lượt xem: 1,172

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ừ." Mục Nghiêu cởi áo khoác giao cho Dì Lâm, liếc những món ăn còn thừa thịnh soạn bàn.

Dì Lâm bước bếp: "Anh đợi chút, lấy chén đũa cho ."

Giang Lộc lặng im một lúc lâu, đó chống tay dậy: "Em lấy một chai rượu."

Hai xuống bên bàn tròn, ly rượu chân cao của mỗi chứa nửa ly rượu.

Dì Lâm hâm nóng thức ăn, dọn mặt Mục Nghiêu, đó tinh tế ôm hai đứa trẻ lên lầu ngủ.

"Tình hình bây giờ thế nào?"

"May mắn là xử quá nặng, chỉ xử lý hành vi bạo hành Giang Hoài Thâm đây và tội bao che Dung Thời Chính."

Mục Dao gắp một miếng sườn cô làm, cau mày: "Một năm."

Khi Giang Lộc thấy hai chữ đó, cảm giác lo lắng bấy lâu trong tim cô lắng xuống. đồng thời mang đến sự chua xót vô tận.

Mặc dù trong lòng kết quả nhẹ, nhưng tâm trạng cô lúc vẫn phức tạp.

"Đó là chuyện , đừng bày vẻ mặt ." Mục Nghiêu mỉm chạm ly với cô, tiếng "Đinh" trong trẻo vang lên.

Suy nghĩ của Giang Lộc cũng trở .

Khóe môi cô nở một nụ khô khan, khẽ "Ừm" một tiếng.

Mục Nghiêu tiếp: "Dung Thời Chính và Lâm Nhược Nam phán t.ử hình, Dung Vĩ Châu phán chung . Còn ba em..."

Giang Lộc ngẩn , chậm rãi ngước mắt : "Ông thế nào?"

chuyện cha lấy danh nghĩa trai để uy h.i.ế.p nhà họ Dung, nhưng cô bình tĩnh, hề bất ngờ.

Đã qua lâu như , hồi tưởng những chuyện qua, nghĩ đến việc Giang Vĩnh Niên từng hãm hại cô vì lợi ích, thì chuyện của trai cô, ông chắc cũng tham gia ít.

Chuyện đó cực kỳ riêng tư, nếu cận và đáng tin cậy của trai, sẽ làm .

"Tội hối lộ tình tiết nghiêm trọng, cơ sở mức án cũ, cộng thêm ba mươi năm nữa."

Giang Lộc khẽ lạnh lùng: "Chẳng ông ở trong tù cả đời ? Đến lúc c.h.ế.t , ông sẽ c.h.ế.t với ký ức trống rỗng, ai quan tâm, ai đoái hoài."

Mục Dao quan sát vẻ mặt cô, lông mi khẽ run, nhưng trong mắt cô là sự thỏa mãn và nhẹ nhõm.

"Tin tức về việc xử t.ử ở đây."

Mục Dao lấy tờ báo tối mới nhất khỏi túi, đẩy đến mặt cô: "Ngày mai cho em nghỉ một ngày, với ông ."

Tim Giang Lộc run lên, chạm ánh mắt ăn ý của Mục ít.

"Thì nhà tư bản cũng đồng cảm ."

Giang Lộc chợt , trong lòng ấm áp: "Cảm ơn ."

Anh cụp đôi mắt sâu thẳm xuống: "Đồng cảm thì , lương vẫn trừ như thường."

Giang Lộc hừ lạnh một tiếng, lườm , đưa tay nhấc đĩa bàn lên: "Vậy thì cũng đừng ăn thức ăn em nấu nữa. Một miếng một trăm ngàn đấy."

Mục Nghiêu đặt đũa xuống: “Sẵn lòng ăn một món thôi. Nấu món sườn xào mà cho nhiều ớt thế , em ăn cay ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vac-bung-bau-chay-tron-giang-loc-va-dung-tri-uyen/chuong-199-cau-mong-toi-va-nguoi-toi-yeu-duoc-dai-lau-ben-nhau.html.]

Nói xong, Mục Nghiêu nhớ về chuyện cũ thời mới quen.

Tô mì đầu tiên cô pha cho , đe dọa và cảnh báo cô nhiều rằng ăn ớt, tuyệt đối bỏ dù chỉ một chút...

Thời gian trôi qua lâu như , góc độ của một chúc phúc, Mục Nghiêu cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ là thỉnh thoảng, khi chạm những cảnh cũ, lòng dâng lên một chút chua xót nhàn nhạt.

nhẹ, nhạt như cảm giác đầu lưỡi chạm vỏ chanh, thoáng qua biến mất.

Ngày hôm , Giang Lộc dậy sớm trang điểm kỹ càng, đến cửa hàng hoa quen thuộc, mang theo hai bó hoa cúc mà cô đặt tối hôm , lái xe đến nghĩa trang.

Năm nào cô cũng đến đây, nhưng tâm trạng mỗi năm đổi lớn.

Lần , bước chân Giang Lộc là nhẹ nhàng nhất.

Mây trôi lững lờ bầu trời, cảnh tượng hùng vĩ và tươi lạ thường, đất đai còn dính chân, những bụi cây cắt tỉa gọn gàng đang lác đác nở hoa.

Giang Lộc nghĩ, đây cô từng cảm thấy nghĩa trang quen thuộc cảnh đến .

Giang Lộc tìm đến bia mộ của trai và , cô cúi xuống, lau chùi tỉ mỉ như cô vẫn thường làm.

“Anh, mối thù lớn trả, những kẻ ác cũng nhận sự trừng phạt thích đáng, thứ đang dần lên, thấy ?”

Cô khẽ mỉm , “Đây là điều thấy đúng .”

Gió nhẹ lay động cây, cô nhắm mắt , cảm nhận đang ở đây, mặt cô, vuốt ve mái tóc cô.

Giang Lộc khẽ ngẩng cằm, dịu dàng : “Còn , đừng lúc nào cũng lo lắng cho em nữa. Mấy gần đây em mơ thấy , giống như hồi bé, cứ hỏi han quan tâm em, yên tâm về em... Em còn là cô bé ngày xưa nữa . Giờ em là , gánh vai trách nhiệm bảo vệ con cái, giống như khi xưa bảo vệ em .”

Cô rút tấm ảnh từ túi , nhẹ nhàng giơ lên trung: “Anh, đây là ảnh hai cục cưng của em, một đứa tên là Tiểu Vũ Điểm, một đứa tên là Tiểu Hồng Đậu. Anh xem , đáng yêu , là kiểu thích ?”

Tấm ảnh rơi xuống, Giang Lộc rủ mắt, khẽ : “Dung Trì Uyên cũng tuyên án , trai, hy vọng sự phán quyết muộn màng sẽ khiến hài lòng. Em xin , em em nên như , nhưng…”

Giang Lộc nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn ở ngón áp út, cảm nhận đường cong của nó, “Anh trai, em yêu .”

Cô chắp tay, thành kính cúi lạy vài cái, lẩm bẩm: “Cầu xin phù hộ cho em và em yêu thương, năm tháng bình an, dài lâu mãi mãi.”

Cô quỳ đó, đặt bó hoa lên bia mộ, lúc mới phát hiện mộ của Giang Hoài Thâm và Triệu Điền Tĩnh vài cánh hoa khô.

Giang Lộc dùng đầu ngón tay vê những cánh hoa đó, nó tan vỡ ngay lập tức, chắc chắn lâu .

Ai đến thăm trai cô?

Giang Lộc dậy, quyết định hỏi bác trông coi nghĩa trang.

Bác dọn dẹp những bó hoa khô ở từng khu vực, công việc bận rộn.

Giang Lộc chiếc ghế gỗ ở cổng một lúc lâu mới đợi bác .

Bác nhận Giang Lộc, cứ mỗi dịp lễ Tết, cô đến đều mang quà cho bác.

Bác chào cô: “Cô Giang , đến thăm trai cháu ?”

Giang Lộc ừ một tiếng, dậy hỏi: “Cháu thấy mộ trai vài cánh hoa, đây ai đến thăm ạ?”

Bác khựng , ánh mắt chỗ khác, lộ vẻ khó xử: “Không , ai đến cả.”

Loading...